Ta Xuyên Không Thành Tà Thần

Chương 111: Trốn chạy

Trong đôi cánh của Tiểu Viêm, Quân Huyền đúng là thành công thu phục được dị hỏa nhưng hắn vẫn phải trải qua một bước vừa gian khổ lại vừa mang lại lợi ích có chút lớn về mình. Hắn phải trải qua dị hỏa luyện thể. Chỉ có trải qua bước này sau này Quân Huyền hắn mỗi lần sử dụng dị hỏa mới không bị gây thương tổn, phản hệ. Hoặc nếu hắn không trải qua bước này thì sau này sợ rằng hắn còn khó có thể thôi động dị hỏa lên.

Chưa kể, hắn trải qua bước này còn đem tới lợi ích vô cùng lớn, đó là có cường độ thân thể vô cùng chắc khỏe, viễn siêu so với người tu luyện bình thường.

Cơ thể Quân Huyền phát ra ánh sáng huyết sắc bao trùm xung quanh nhìn qua có chút hư hư ảo ảo. Ngọc lệ huyết viêm chảy trong kinh mạch Quân Huyền lúc này cũng không đi theo lộ tuyến nào cả, chỉ đơn giản là chảy xuôi, đuôi lúc lại vòng vòng xoáy cả lên.

Ngọc lệ huyết viêm lúc này chảy qua kinh mạch hắn không còn trạng thái cường bạo nữa, thay vào đó có phần ôn nhu bình thường, không chỉ chảy bình thường còn thả ra nham tương nhập vào kinh mạch hắn. Những kinh mạch vặn vẹn sắp bị phá hư lúc trước của Quân Huyền đang có chút khởi sắc khôi phục bởi vì những nham tương từ ngọc lệ huyết viêm từ bốn phía đang tiến nhập vào.

Da thịt Quân Huyền lúc trước vốn bị đốt cháy có phần co lại nay gặp nham tương như đất khô lâu này gặp nước, tham lam cắn nuốt vào. Da thịt hắn lúc này mới có phần dãn ra trở lại bình thường.

Nham tương một đường đi xuống kinh mạch, da thịt cũng từ đó mà thay đổi bắt đầu cắn nuốt tỏa ra sinh cơ trở lại bình thường, sau khi cắn nuốt còn tỏa ra ánh huyết sắc có chút hung tàn thấy rõ. Xương cốt của Quân Huyền cũng dần được chữa trị trở lên tốt hơn rất nhiều.

Toàn bộ cơ thể hắn lúc này được thay đổi, so với lúc trước chưa cắn nuốt dị hỏa đúng là tốt hơn rất nhiều. Mặc dù Ngọc Lệ Huyết Viêm hủy diệt cơ thể hắn muôn phần nhưng sau lần tái tạo này đã phần nào khôi phục bình thường, kinh mạch cũng được chữa trị một cách tốt nhất.

Bên ngoài cơ thể Quân Huyền, lúc trước tràn ngập một màu máu nhưng cũng dần thay đổi, một vòng xoáy vô tình được tạo lên thoảng qua cơ thể hắn một lần đem toàn bộ những bụi bẩn hay huyết dịch thổi bay đi. Làn da lúc trước được giọt lệ phượng hoàng tái tạo sau khi được ngọc lệ huyết viêm chảy qua như được cường hóa hơn, mơ hồ đã tạo thành một lực lượng hội tu lại.

Chưa kể, làn da hắn lúc này trở nên trắng nõn, nếu chỉ nhìn qua cánh tay thì ai cũng phải lầm tưởng hắn là con gái chứ không phải con trai. Nhưng dưới lớp da mềm mại đó, lực phòng ngự đã tăng lên rất nhiều lần.

Bấy giờ, thân thể hắn đã khôi phục gần như hoàn toàn, bên trong nội thể ẩn chứa dị hỏa lực lượng lúc nào cũng có thể thôi động ra chiến đấu. Một bước chân đơn giản, đem theo lực lượng dị hỏa cũng có thể hủy diệt mạnh mẽ. Hắn sức chiến đấu bây giờ đúng là tăng lên rất nhiều. Cơ duyên này quả thực rất lớn đối với hắn.

Chưa dừng lại ở đó, sau khi tinh hoa dị hỏa đổ nhiều vào nội thể Quân Huyền khiến huyền lực và hồn lực trong cơ thể hắn luôn được tăng cao vượt mức cho phép. Quân Huyền qua cảm nhận cũng biết được, đây là dấu hiệu muốn đột phá a. Mà đột phá lần này là đích hắn cần cho Thánh Giả Chi Địa sắp tới, Thiên Huyền Cảnh, Thiên Hồn Sư.

Không mất bao lâu, từ nội thể hắn huyền lực đang liên tục được thu nhập vào, sau đó lại phô thiên cái địa bành chướng ra ngoài. Cả người Quân Huyền được bao trùm bởi một cột sáng kim sắc, cột sáng kim sắc này chỉ trong giây lát đã xuyên qua thông đạo, phóng trận chân trời báo hiệu đột phá Thiên Huyền Cảnh.

Quân Huyền cười thầm, hắn chỉ đơn thuần cảm nhận nội thể đã phát hiện ra huyền lực so với địa huyền cảnh mạnh hơn rất nhiều lần. Địa huyền cảnh và thiên huyền cảnh chỉ cách nhau một cảnh giới nhưng mà lực lượng của thiên huyền cảnh vừa mới đột phá không phải địa huyền cảnh đỉnh phong có thể so sánh.

Hồn lực cũng không chút nào kém canh, chỉ ngay sau khi huyền lực đột phá ba giây hồn lực cũng có dấu hiệu bành chướng đột phá. Chỉ là đột phá của hồn lực này không thể phô trương quá nhiều như huyền lực bởi đột phá này là do tinh hoa dị hỏa chứa lực lượng quá cường đại dẫn tới cưỡng ép đột phá.

Còn nếu muốn chân chính đột phá hồn lực phải có được hồn thú để hấp thu lúc đột phá. Ánh sáng kim sắc vừa bao phủ Quân Huyền vừa biến mất liền có ánh sáng mang theo ngân sắc tràn ngập trới. Ánh sáng này không chút chần chừ nào cả, liền phóng qua thông đạo phóng lên trời báo hiệu đột phá.

Quân Huyền ánh mắt khép hờ, hai cánh tay hắn đồng thời xuất hai ý niệm hồn lực và huyền lực ra liền khiến không khí nơi đây như ngưng trọng lại. Mỗi tay hắn đều đem theo uy áp khó tả của thiên huyền cảnh.

Đôi mắt hắn dần mở ra để chia sẻ niềm vui với Long Ca nhưng mà chưa kịp chia sẻ niềm vui thì hắn phải đối mặt với nguy hiểm khác. Khi hắn vừa mở mắt thì Tiểu Viêm dần thu nhỏ lại và chui vào trong lồng ngực hắn, không còn như lúc nãy đang ôm trọn hắn để bảo vệ nữa.

Sắc mặt Quân Huyền ngưng trọng lại, hắn nhìn đám yêu thú đang nhìn hắn chằm chằm kia run lên cầm cập. Miệng lắp bắp hỏi Long Ca: “Ca, giờ làm sao đây?”

Long Ca sau khi truyền lực lượng cho Quân Huyền và tạo ra màn chắn giúp thông đạo không sụp đổ cũng trở lên rất yếu ớt, một chút yêu lực cũng không còn. Long Ca đôi mắt mệt mỏi nhìn hắn đáp: “Chạy chứ sao?”

Quân Huyền liếc mắt xung quanh, hắn nơi đây ở là thông đạo khép kín đường ra chỉ có duy nhất một là cầu thang yêu thú đang xếp hàng dài chặn đường kia, hoàn cảnh trớ trêu như vậy, hắn làm sao chạy cơ chứ?

- Nơi đây là khép kín a, sao chạy được đây ca?

Hắn vừa dứt lời cũng là lúc Long Ca chuyển vào nội thể Quân Huyền với câu nói cuối cùng vẻn vẹn ba chữ. Ba chữ này tưởng trừng ít ỏi nhưng chính là hy vọng cứu hắn bây giờ: “Truyền tống phù!”

Quân Huyền gương mặt tươi tỉnh hắn lại vội vàng lấy túi trữ vật ra. Sau đó, hắn liền thò tay vào lấy vật để đầu tiên, hắn để truyền tống phù ở đầu tiên túi trữ vật vì đơn giản hắn biết vật này sẽ cần lúc nguy cấp. Mà lúc nguy cấp này liền vội vã nên để đầu tiên chỉ thò tay vào lấy là có thể cấp tốc thoát thân.

Truyền tống phù vừa được lôi ra, yêu vương sắc mặt đại biến. Hắn vốn còn đang đại hỷ khi thấy phượng hoàng lửa hung hãn kia suy yếu là cơ hội cho hắn có thể cướp lại dị hỏa từ con người này. Nhưng mà, khi nhìn Quân Huyền lấy truyền tống phù bảo vật của hắn ra, hắn liền nhanh như thiểm điện. Tay tụ chưởng lực mạnh mẽ, chân dẫm một cái mạnh khiến mặt đất sụp đổ sau đó lao tới Quân Huyền.

Nhìn yêu vương ý định, Quân Huyền hắn biết yêu vương không phải nhắm tới hắn mà là nhắm tới truyền tống phù trên tay hắn, chỉ cần hắn mất bảo vật này cũng mất đi tia hy vọng cuối cùng. Và sau đó, hắn liền đi vào tử lộ.

Quân Huyền vội vàng niệm hồn lực khởi động truyền tống phù hoạt động để đưa hắn đi nơi khác. Nhưng mà, tốc độ hắn niệm hồn lực này vẫn chậm hơn yêu vương một giây. Yêu vương chỉ thoáng chốc xuất hiện trước mặt hắn. Chưởng lực cường đại đến mức khiến hư không vặn vẹo liên tục kia đang trực tiếp nhắm vào hắn để đánh tới.

Đối mặt với chưởng lực này, Quân Huyền cũng kịp phản ứng nhưng hắn không thể phản kháng lại được, hay cả một tấm Không Minh Thuẫn cũng không thể tạo ra kịp. Hắn dồn tâm trí vào truyền tống phù này và cả người hắn đột ngột quay lưng lại chống đỡ chưởng lực.

Một tấm lưng con người, xương cốt yếu ớt, kinh mạch càng yếu hơn mà khi tiếp nhận một chưởng lực này cũng sẽ khiến thịt nát xương tan không thể nghi ngờ. Quân Huyền cũng biết điều đó, nhưng hắn vẫn hy vọng có thể lấy dị hỏa luyện thể lực lượng kia chống đỡ được một phần còn hắn để chưởng lực này đánh tới truyền tống phù, phá hủy nó và sau đó chưởng lực đánh tới hắn.

Chưởng lực cường đại đánh vào tấm lưng Quân Huyền khiến xương cốt hắn không thể chịu được vang lên tiếng gãy xương cạch cạch…Chưa dừng lại ở đó, da thịt hắn phần lưng chính là bị triệt để hủy hoại, nứt toác ra, huyết dịch chảy xuống không ngừng. Kinh mạch được nham tương của dị hỏa bảo vệ nên hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Nhưng mà, chưởng lực này không có đơn giản như thế, đánh tan tấm lưng của hắn còn lưu lại trên tấm lưng đang chảy ra huyết dịch không ngừng kia một phù ấn.

Đồng lúc đó, hắn cũng niệm xong truyền tống phù. Truyền tống phù phát sáng lên ánh sáng chói mắt. Sau đó một tích tắc, cả thân thể đẫm máu của Quân Huyền được chuyển tới một nơi khác, khiến mọi thứ xung quanh nơi đây đều hoàn toàn không rõ sau chưởng lực đó...hắn sống chết ra sao!

………..

Trong thông đạo, yêu vương không kìm nổi phẫn nộ, hắn dù đánh một chưởng lực cường đại vào nhân loại kia nhưng vẫn chưa xả được phẫn nộ của hắn. Nhìn tên nhân loại cướp dị hỏa biến mất trước mặt khiến yêu vương gầm lên tiếng vang vọng đất trời. Thông đạo sau khi chịu áp lực của dị hỏa cũng được suy yếu nay bị tiếng gầm của yêu vương ảnh hưởng liền chính thức sụp đổ.

Thất Tinh Ngọc Thụ cũng đang héo úa dần kia theo đó mà chôn vùi.

Đám yêu thú đứng xem cảnh này cũng khiếp sợ, một nhân loại yếu ớt Thiên Huyền Cảnh chịu chưởng lực của yêu vương mà không trực tiếp tan xác đúng là bất ngờ, nay hắn còn thoát được khỏi yêu vương một cách dễ dàng. Đây là điều khó yêu thú nào ngờ tới được.

Yêu hồ dẫn đầu vài yêu tới cạnh yêu vương nói: “Vương không cần phẫn nộ, nhân loại yếu ớt sau khi chịu chưởng lực đó chắc chắn đã vấn lạc. Giờ chỉ cần chúng ta lục soát xung quanh phạm vi dịch chuyển của truyền tống phù là có thể thấy được.”

Thấy yêu hậu cất tiếng nói có phần rất đúng. Nhân loại yếu ớt sao có thể chịu được chưởng lực đó chứ, kể cả Huyền Hư Kỳ đỉnh phong dính chưởng lực đó liền sẽ trực tiếp vẫn lạc nói chi một thiên huyền cảnh. Chắc hẳn hắn được dị hỏa bảo hộ trong giây lát mới có thể thoát thân được thôi!

Yêu vương cũng gật đầu nhìn đám yêu ra lệnh: “Tìm kiếm xung quanh phạm vi của truyền tống phù. Nếu hắn mảy may còn sống liền bắt về, nếu hắn vấn lạc liền báo nơi hắn vấn lạc về đây.”

Yêu vương cần nơi Quân Huyền vấn lạc vì ở nơi đó hắn sau khi vẫn lạc dị hỏa sẽ thoát chủ thể mà ra rơi vào trạng thái vô chủ. Mà dị hỏa từng được luyện hóa rồi thì khả năng kháng cự luyện hóa lần tiếp sẽ giảm xuống rất nhiều, yêu vương liền cấp tốc muốn tìm hắn đòi lại chí bảo dị hỏa.

Đám yêu thú nghe lệnh xong chỉ vẻn vẹn đáp lại một từ: “Rõ.” Sau đó liền thay phiên nhau rời thông đạo đã vỡ này đi phát lệnh truy tìm.