Trong Thiên Hỏa Đế Quốc, tại một tòa thành nhỏ, có một thiếu nữ tuổi chỉ mới mười tám, độ tuổi đẹp nhất của nữ nhân. Thiếu nữ này có ngũ quan xinh đẹp, ánh mắt rất hiền hậu, đôi má không cần đánh phấn mà vẫn hồng hào. Đôi môi nhỏ, mỏng như một cánh hoa anh đào, đặc biệt dưới đôi mắt kia điểm nhẹ một nốt chu sa rất duyên dáng và tinh tế.
Thiếu nữ ăn mặc rất chỉn chu, hồng y diễm lệ bao phủ thân ngọc đẹp đẽ tạo nên nét rất ấn tượng dù chỉ nhìn một lần cũng khó quên.
Thiếu nữ đang làm công việc yêu thích hằng ngày, ngồi bên cạnh dòng suối chảy xiết để giặt bộ y phục của mình. Nhưng mà, hôm nay dòng suối lại có điểm khác lạ. Bình thường dòng suối sẽ chảy xuống dòng nước tinh khiết màu trắng nhưng hôm nay lại mang theo một chút huyết sắc, có chút tanh nồng chảy xuống.
Đối diện với tình huống này, thiếu nữ lại không có chút hoảng sợ nào ra mặt. Ngược lại rất dũng cảm, thu bộ y phục đang giặt dở dang vào chậu sau đó nhẹ nhàng thong dong cất bước lên trên thượng nguồn tìm hiểu nguyên nhân.
Qua thời gian vài phút đồng hồ, với sự quen thuộc đường đi ở đây nên thiếu nữ cũng rất nhanh tới nơi đầu nguồn nước chảy xuống. Vừa tới nơi, thiếu nữ lại khó mà kìm nổi cảm xúc ngạc nhiên ra mặt…không ngờ tới nơi đầu nguồn hoang vu hẻo lánh này lại xuất hiện một nam tử đang nằm trên dòng sông.
Nam tử này toàn bộ phía trên vùng bụng đều là không có gì che chắn để lộ ra thân thể dù nhỏ bé nhưng rất rắn chắc. Mà lại, nam nhân này đang nằm bất động trên dòng song bất kể dòng nước chảy ra sao cũng không thể lay động được. May thay, ở dưới phần đầu nam tử này có một viên đá cao hơn hẳn nên mới khiến gương mạo hắn cao hơn dòng nước để mà không bị thiếu không khí mà chết ra đó.
Thiếu nữ này rất bình tĩnh, hít vào sâu một hơi sau đó bước tới nơi nam tử này đang nằm ở đó. Đến gần, thiếu nữ cũng quan sát được kỹ dung mạo và thân thể nam tử này hơn. Dù ở trong dòng nước có phần lạnh giá như vậy nhưng trên làn da nam nhân này lại vẫn luôn hồng hào ấm áp. Mà gương mặt của nam tử này có phần thanh tú thoát tục, nước da rất trắng kèm theo mái tóc đỏ đỏ hồng hồng tạo cho người khác một cảm giác vừa nhìn liền sinh ra hảo cảm.
Ngón tay mềm mại của thiếu nữ đặt lên thử mũi nam nhân này để cảm nhận hơi thở: “Còn sống!”
Vừa cảm nhận xong, thiếu nữ liền thốt lên. Tiếp theo, thiếu nữ nhanh chóng đưa nam nhân này ra khỏi dòng suối lạnh lẽo này nhưng mà khi vừa nhấc cơ thể hắn lên thiếu nữ không khỏi kinh hãi.
Đằng sau lưng hắn, lại là một dấu phù ấn tròn như cái đĩa, mà trong phù ấn đó máu liên tục rỉ ra. Nhìn qua, thiếu nữ không khỏi không động lòng thương: “Nguyên lai đây là lí do dòng sông có màu khác, mà huyết dịch chảy ra để dòng sông biến đổi như vậy không biết là nhiều đến mức nào nữa…”
Không một chút chần chừ, không chút kiêng kị nam nữ thụ thụ bất thân hay nữ tử tuổi này phải giữ thân như ngọc không tiếp xúc với nam tử nữa, hồng y thiếu nữ vận dụng tu vi của mình ra nhẹ nhàng đưa nam nhân đang nguy cấp này lên lưng mình. Tấm lưng nhỏ gầy của thiếu nữ lúc này trở lên rất cứng rắn, khỏe mạnh bắt đầu cõng nam nhân này xuống.
Xuống khỏi thượng nguồn, thiếu nữ cũng không quên lấy bộ y phục đang giặt dở kia rồi mới quay về nhà.
…………
Về tới nơi, mặc kệ bao nhiêu ánh mắt hoài nghi, ngạc nhiên của thị vệ hay tì nữ của nhà mình, thiếu nữ nhanh chóng đưa nam nhân trẻ tuổi phía sau lưng mình tới thẳng phòng mình. Chưa dừng lại ở đó, thiếu nữ còn gấp rút nhờ tì nữ thân cận gọi đại phu tới khám cho nam nhân xa lạ này.
Đại phu được gọi cũng liền tới khám, rồi băng bó vết thương cho hắn kèm theo một vài đơn thuốc được đưa ra. Đến lúc cầm đơn thuốc trên tay và nhìn nam nhân đang nằm trên giường của mình được băng bó ổn định thiếu nữ mới yên tâm phần nào. Đôi môi anh đào mới nhẹ nhàng nở nụ cười rạng rỡ.
Không rõ nguyên nhân vì sao, dù chỉ đây là một người xa lạ nhưng khi nàng nhìn thấy nam nhân này lại sinh ra cảm giác quen thuộc, hay đúng hơn là rất muốn làm quen biết thử nên mới bỏ qua nghi lễ thông thường đưa nam nhân này về để cứu chữa.
Cầm bát thuốc nóng trên tay, nàng đến gần giường của mình nhẹ nhàng thổi nguội rồi cẩn thận bón từng thừa cho nam nhân xa lạ này. Sau khi uống vài thìa thuốc vào, sắc mặt hắn bỗng có chút khởi sắc, ánh mắt dần hé ra một chút nhìn thử gương mặt đang ở trước mặt mình kia nhưng tất cả chỉ rất là mờ ảo như bị sương mù bao phủ vậy.
Nhìn dung mạo không rõ này, hắn mơ màng tự hỏi: “Là ai…? Là ai đã cứu ta vậy?”
Sau đó, ánh mắt hắn dần khép lại lần nữa, hắn lại rơi vào mê man.
Bất giác, cửa phòng hồng y thiếu nữ này vội mở, một thân ảnh nam nhân bước vào, thân hình vạm vỡ, rắn chắc dù trên gương mặt đã có nét già nua, nói nên độ tuổi đã tầm năm mươi, sáu mươi. Vừa bước vào, lão nhân này nhìn qua thiếu nữ đang bón thuốc cho nam nhân mà không khỏi “e hèm” lên một tiếng.
Thiếu nữ có chút giật mình, dừng việc lại đặt bát thuốc sang bên cạnh đứng dậy nhìn lão nhân phía trước nhẹ nhàng chào: “Gia gia.”
Ánh mắt của lão nhân chuyển hướng tới nam nhân đang nằm bất động trên giường và hỏi: “Ngọc nhi, chiều nay ta nghe nói con mang một nam tử xa lạ về, lại còn dẫn vào trong phòng là hắn sao?”
Nghe xong, thiếu nữ không khỏi e thẹn hơi đỏ mặt lên gật đầu nhẹ nhàng. Gia gia nàng cũng không có cáu gắt lên mắng chửi hay gì chỉ nhẹ nhàng đi đến cạnh giường ngồi xuống đích thân khám thử cho hắn.
Đưa tay ra bắt mạch cho nam nhân trên giường xong, lão nhân có phần trầm tư hơn, sau đó điềm đạm nói: “Hắn có kinh mạch khỏe hơn rất nhiều so với người bình thường, từ mạch tượng cho thấy hắn không có nguy hiểm gì.”
Dừng lại một lúc, lão nhân lại nói: “Ngọc nhi, con xác định là hắn sao?”
Thiếu nữ cũng có chút do dự với câu hỏi này, sau đó liền gật đầu xác nhận. Lão nhân gia cũng không khỏi thở dài một hơi.
- Nhưng mà, hắn chỉ là một nam tử xa lạ. Con lại dám chắc bao nhiêu phần tin tưởng?
- Trực giác cho con thấy, nam nhân này con có thể hoàn toàn tin tưởng. Gia gia, người mau cứu huynh ấy đi. – Nữ tử dứt lời liền đến nơi cầm tay áo lão nhân gia rung rung nên làm nũng nói.
Lão nhân gia lúc này cười khổ thầm nói: “Đúng là cháu gái lớn liền không giữ được.”
Dứt lời, lão nhân gia cũng dựng người nam tử này dậy bắt đầu truyền huyền lực cho hắn giúp hắn phần nào trị thương và để nhanh chóng tỉnh lại hơn. Mặc dù chưa có phần trăm nào tin tưởng ở nam tử trẻ tuổi phía trước này nhưng mà lão nhân gia lại hết mực cưng chiều cháu gái nên yêu cầu nào cũng không lỡ từ chối kể cả cứu một người xa lạ như hắn.
Huyền lực truyền đến đâu làm cơ thể hắn có sức sống trở lại lúc đó, nam tử này dần thoát khỏi sự hôn mê của mỏi mệt. Đôi mắt vẫn chưa thể mở ra hoàn toàn nhưng cảm nhận xung quanh hay nghe lại đã khôi phục bình thường.
Truyền một lượng huyền lực chữa thương kha khá cho nam tử trẻ tuổi xong, lão nhân gia cũng dừng lại đỡ hắn nằm xuống. Sau đó liền đứng dậy, khẽ vuốt râu nói: “Ngọc nhi, ta biết con không vừa mắt những tên trong tộc nhưng cũng không cần quá vội vàng chọn nam nhân xa lạ làm một chàng rể cho ta như này đâu.”
Đến lúc này, thiếu nữ mới đỏ ửng mặt ngượng ngùng đáp: “Gia gia, con đâu có nói là hắn sẽ làm rể người đâu.”
Lão nhân gia ngạc nhiên hỏi lại:
- Khi nãy, ta hỏi con xác định là hắn con liền gật đầu mà?
Hồng y nữ tử này ngược lại có chút ngượng ngùng, nguyên lai nàng và gia gia hỏi và trả lời khác nhau. Gia gia hỏi nàng xác định hắn ở đây là cháu rể nhưng nàng lại tưởng rằng gia gia nàng đang hỏi nàng xác định hắn là người có thể giúp gia tộc nàng nên mới gật đầu.
- Gia gia, ý con là xác định hắn có thể giúp gia tộc ta.
Lão nhân gia giờ mới hiểu mọi chuyện liền cười cười gật đầu, sau đó bước ra ngoài khuê phòng nàng để nàng tự sắp xếp chuyện còn lại.
……….
Trong khuê phòng thiếu nữ, nam nhân trên giường lúc này thần sắc đã tốt hơn rất nhiều hay nói đúng hơn là hắn đã tỉnh lại hoàn toàn. Chỉ là, hắn vẫn nằm bất động ở đó, ánh mắt dần hé mở nhìn xung quanh xong tự trầm tư: “Ta đang ở đâu đây?”
Bất quá, khi hắn đang tự hỏi lại có âm thanh nhẹ nhàng vang lên, thanh âm nghe ngọt như muốn rót mật vào tai vậy: “A! Ngươi tỉnh rồi!”
Nghe được thanh âm này, hắn biết là từ một nữ nhân trẻ tuổi phát ra liền muốn xem thử dung mạo nhưng mà cơ thể hắn vẫn còn đang rất yếu nhược. Yếu nhược đến mức cử động ngón tay thì được chứ còn ngồi dậy thì không, hay ánh mắt hắn di chuyển còn có chút khó khăn. Nên hắn chỉ đành nằm đó liếc xem thử nhưng chỉ nhìn được ngang thân thể nàng.
Hắn nhìn thấy là một diễm lệ hồng y vừa nhẹ nhàng lướt qua tầm mắt sau đó liền ngồi cạnh giường của hắn đang nằm.
- Ta là đang ở đâu đây? – Hắn lên tiếng hỏi trước.
Hồng y thiếu nữ kia cũng cười cười mừng vì hắn tỉnh lại đáp: “Ngươi là đang ở trong khuê phòng ta a, mà còn đang chiếm giường của ta nữa.”
Nghe xong, hắn cũng không khỏi cười khổ trong lòng. Hắn chỉ không ngờ tới bây giờ bản thân lại yếu nhược đến như vậy, để một nữ tử không nhìn rõ dung mạo bế lên giường lúc nào không hay. Như vậy, thân ngọc hắn giữ bao nhiêu năm há chẳng phải dễ dàng bị xâm phạm hay sao?
Bất quá, hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên khi bản thân mình vẫn còn sống. Đỡ một chưởng lực của tứ cấp đỉnh phong yêu thú mà vẫn còn sống được, mạng hắn cũng thật là dai a. Đến lúc này đã minh bạch, nam nhân đang nằm bất động này chính là Quân Huyền. Hắn sau khi sử dụng truyền tống phù đã truyền tống tới nơi này. Một nơi không có người quen biết nhưng mà vẫn được một nữ tử giúp đỡ a.
Hắn chỉ nhẹ nhàng, âm trầm hỏi lại nữ tử không rõ dung mạo trước mặt: “Là cô nương băng bó vết thương chí mạng đằng sau lưng ta sao?”
Thiếu nữ lúc này cũng nghĩ nghĩ một chút rồi nhanh nhảy đáp: “Vết phù ấn đó cũng đâu có gì chí mạng đâu, chỉ là có chảy quá nhiều máu nên ta đã nhờ đại phu dùng thuốc kìm máu lại thôi.”
Quân Huyền cũng dừng lại không nói gì thêm. Hắn nhớ rõ ràng khi tấm lưng mình đỡ chưởng lực đó đã tan xương nát thịt, phù ấn được khắc lên qua chưởng lực hắn cũng nắm rõ. Nhưng mà bây giờ, thiếu nữ lại nói trên lưng hắn không hề có vết thương chí mạng nào mà chỉ còn một phù ấn, điều này làm hắn rất khó hiểu a.
Không lẽ, trong lúc hắn ngất đi lại có một cao nhân nào đó đã xuất hiện chữa thương giúp lưng hắn?