Tam Nhân Ly

Chương 1: Bỗng dưng lại xuyên không rồi?

Bình minh lên cao dần, từng tia nắng rực rỡ chiếu sáng cả một vùng.

Trong một căn nhà nhỏ đứng khép nép nơi con phố nhỏ như tránh dòng náo nhiệt của một thành phố phồn hoa, xung quanh căn nhà để những chậu cây, hoa nhỏ xinh đẹp mắt. Trong đó căn nhà đó có ba người bạn thân sống chung với nhau: Nguyễn Thư Hân, Bạch Thu Hiền và Hồ Hạ Trang.

Khẽ nhìn một lát vào hình ảnh nơi cửa sổ căn nhà, rèm cửa đã hoàn toàn được vén lên. Một cô gái chống tay nơi hông, vẻ mặt có chút tức giận, đang tiếng to tiếng nhỏ thúc giục ai.

"Này! Hai đứa bay dậy ngay, ngủ gì giờ nữa, 9 giờ rồi. Dậy ngayyyyy!"

Đó là giọng nói của Thu Hiền, tuy tên nghe hiền thục dịu dàng nhưng thực ra cô này lại rất nóng tính và đặc biệt là cục súc không ai dám so bì.

"Thôi mà, cho tui ngủ thêm xíu nữa đi, dù sao hôm nay là ngày nghỉ mà, dậy sớm làm gì mới có 9 giờ mà căng vậy. Hôm qua tui chạy deadline sắp chớt tới nơi rồi này." Thư Hân bĩu môi, cô gắng nói mấy câu lại chui vào ổ ấm của mình.

"Ưm...9 giờ rồi à? Thôi dậy đi, có gì tối ngủ." Hạ Trang ngồi dậy vuốt vuốt tóc rối rồi xếp lại chăn gối các thứ lại. Cô bạch bạch đi vào phòng vệ sinh đánh răng.

"Còn con Heo kia, bà tính ngủ tới bao giờ hả!" Thu Hiền thẳng tay kéo con bạn sâu lười của mình ra khỏi giừơng

"Ái, đau đau đau đau..." Thư Hân la oai oái. "Hiền bạo lực gia đình kìa Trang ơi. Cứu tui!" cô vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn Hạ Trang đang đi ra khỏi phòng vệ sinh

"Kệ bà, làm sao thì làm"

Thư Hân: "..."

Con bạn mình vẫn phũ như vậy, Thư Hân thầm nghĩ.

...

Khi cả ba đã ăn sáng xong, Thu Hiền đề xuất đi sắm sửa một chút cho năm mới sắp đến, liền được sự đồng ý và vài cái gật gật đầu của hai đứa bạn.

Vì Thu Hiền là người duy nhất có bằng lái nên cô luôn chở bạn mình đi chơi. Bằng lái xe đâu ra ư? Chính là do Thu Hiền quá rảnh rỗi nên đã đi học. Còn xe đâu ra ư? Đương nhiên...là do chị đại giàu có bảo kê cho bọn họ rồi - là Hồ Hạ Trang. Hai người kia chỉ là đùa đùa một chút, ai ngờ cô liền vung tiền mua cho bọn họ một chiếc Audi 5 làm lóe mù mắt họ. Trước giờ bọn họ nào biết có con bạn tỷ phú bên người đâu, nên khi có chiếc xe rồi mới biết. Hừ hừ, đây chính là show gia thế mà.

Hạ Trang cô chính là tiêu tiền tùy hứng như vậy. Cô chỉ mua xe chứ không cầm lái, thực ra cô cũng có bằng lái xe nhưng được người khác làm hết mọi thứ cho vẫn đỡ hơn chứ. Cool ngầu gì gì đó, cô không cần.

Nhưng có một chuyện không ngờ đến lại phát sinh. Bọn họ không biết đó sắp sửa sẽ là lần cuối mà bọn họ ở gần và nói chuyện với nhau.

"Kétttt"

Một vụ tai nạn đã xảy ra, mà nạn nhân là ba người họ. Một chiếc xe tải mất lái đã lao thẳng vào xe ba người. Thu Hiền không kịp phản ứng với việc vừa rồi cũng vô tình thả lỏng tay lái. Vài chi tiết của chiếc xe do vụ va chạm đã phát nổ.

Bọn họ...có còn sống không?

Như bị một tia đau nhói đánh qua ngang đầu, đôi mắt đang nhắm nghiền của Hạ Trang dần mở. Cảm giác đau cả người, xương cốt như mềm nhũn ra làm cô khẽ nhíu mày.

Ái, đau quá. Vừa rồi...không, là quá đáng sợ rồi...không dám nghĩ nữa...

"Tiện nhân ngươi mau đứng dậy cho ta"

Nghe tiếng quát tháo, cô mở to ra đôi mắt, dáo diếc ngó nhìn xung quanh. Nhìn khung cảnh rồi tới nữ tử trước mặt cùng một đám nữ xa xa phía sau xì xào bàn tán, cô khó khăn chấp nhận... Mình xuyên không rồi sao?

"Ngươi điếc sao, ta kêu ngươi mau đứng dậy" - nữ tử kia quát lớn.

Cô bây giờ căn bản là không đứng được, cả người cô đau nhức lại thêm tình trạng "ướt như chuột lột" đến ngã bệnh này, muốn đứng dậy cũng không được.

"Bái Liên dừng lại"

Rồi từ đâu xa lại nhiều thêm một bóng người, một lam y nữ tử chạy lại gần chỗ Hạ Trang.

"Tiểu thư, em..."

"Bái Liên, em...Nhược Nhiên, em không sao chứ? Sao cả người lại ướt cả thế này? Bái Liên, mau giải tán đám nha hoàn đó rồi đi lấy ta cái khăn và y phục mới." - tiểu thư kia vẻ mặt có chút giận dữ song giọng nói lại rất ôn nhu.

Nữ tử tên Bái Liên kia hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hiện lên vài phần ghét bỏ.

Tới tới tới, mau đem tới cho ta. Lạnh chết người rồi ~

Một lúc không lâu, cô đã được thay y phục và quấn chăn giữ ấm ngồi ở chỗ bàn ghế gần đó, đầu đã được lau khô, đồng thời vài vết thương đã được xử lý. Lúc này, cảm thấy đã ổn hơn, "Nhược Nhiên" mới mở miệng:

"T-Tiểu thư, người là ai?"

Trời, cái giọng tiểu loli này là sao đây? Hơi hơi hoang mang Hồ Quỳnh Hương... nhưng mà cũng được, ta thích.

"A, em vẫn chưa biết ta?"

"Nhược Nhiên" lắc lắc đầu.

Nữ tử tên Bái Liên bên cạnh tiểu thư kia khó chịu: "Ngươi là muốn dùng khổ nhục kế để làm tiểu thư chú ý sao, hay cho ngươi biết cách bày vẻ."

"..." - cô cạn lời rồi.

Ai nói giúp ta vài câu thoại đi, không có kịch bản thực sự không biết phải nói gì.

"Bái Liên, em biết Nhược Nhiên là người mới đến, tại sao em không giúp đỡ mà lại bắt nạt em ấy? Em cho rằng ta bận bịu thì các em cũng có thể sau lưng ta lén lút làm gì không hay sao?"

"Tiểu thư, em không dám nhưng tiện nhân này em nghĩ người nên đuổi cổ nó đi, nó ở trong đây có ngày sẽ mưu phản làm hại tiểu thư. Nếu người lo cho nó thì có thể thu xếp cho nó ra chỗ khác."

"Tại sao em lại nghĩ như vậy? Nhược Nhiên là ta muốn đưa em ấy vào chỗ ta, để em ấy có cuộc sống tốt hơn. Với những nha hoàn khác em đối với họ không bạc đãi mà còn là tình cảm chân thành. Còn Nhược Nhiên, vì lý do gì mà em lại không thể?"

"Em... Xin tiểu thư... trách phạt." - Bị hỏi đến lý do, Bái Liên chột dạ liền chắp tay, vẻ mặt từ ghét bỏ lại thành vẻ mặt ưu thương u buồn. Chưa nói, trong lòng nàng ta giờ hỗn loạn, ngũ vị tạp trần này lại còn có chút ngậm ngùi.

Không dễ chịu chút nào.

"Hài, được rồi. Ta nghĩ mình nên quản giáo các em nghiêm hơn. Quy chế ta sẽ xem xét sửa đổi chi tiết sau, tạm thời không ai được bắt nạt nhau hay hồ ngôn loạn ngữ nữa. Nhẹ thì cấm túc một tháng, nặng thì đánh mười lăm trượng rồi đuổi ra khỏi phủ. Cứ như vậy...đều áp dụng vào đi..." - tiểu thư kia nhẹ thở dài một hơi, dáng vẻ uể oải nhìn Nhược Nhiên trước mặt "Xin lỗi vì đã để em nghe những điều như thế."

"Không, người không có lỗi. Xin đừng xin lỗi nô tỳ, nô tỳ vạn lần cũng không bằng chủ tử người. Nô tỳ vẫn chưa biết người đấy."

"Nhược Nhiên" nghe cả cuộc đối thoại đầu óc load không nổi, càng không hiểu Bái Liên nàng ta nghĩ cái gì, cô chịu đã đủ đành kiếm cách lảng tránh chủ đề nhức não này.

Nghe cô nói vậy, sắc mặt tiểu thư kia dần nhu hòa trở lại: "Ừm, ta là Hàn Minh Yên, là Đại tiểu thư ở Hàn phủ Thừa tướng. Nơi này là Uyển Hoa Phòng, vẫn chưa giới thiệu với em. Từ bây giờ cứ coi đây là nhà của em, xưng hô với ta cũng không cần quá cung kính đâu. Còn nữa, để em một mình ta vẫn không yên tâm, sau này liền làm nha hoàn cạnh ta đi, ta sẽ chăm sóc bảo hộ em. Em sẽ là tân Nhị đẳng nha hoàn của ta, Nhược Nhiên."

Nhược Nhiên...à, nghe nhu hòa khả ái, là cái tên không tệ. Nguyên chủ thân thể "Nhược Nhiên" này xin yên tâm, ta nhất định sống tốt, sống cho những ngày tháng mà ngươi bỏ lỡ phía trước.

Hạ Trang trong đầu lại nghĩ đến ý niệm tốt đẹp một chút, đều chúc cho nguyên chủ. Vì dù sao đây cũng là thân xác của người khác, bây giờ mượn thân xác cùng tên họ của người khác, vẫn là nên cảm tạ chút.

"Ừm...Cảm ơn."

Giọng nói nhỏ thoảng vụt qua cùng gió, như để chỉ một mình ai nghe thấy. Cô sững người một lát, lại quay đầu về phía Minh Yên đang cười cười chào đón cô.

Hai người bọn họ...đã đến đâu rồi? Liệu họ sẽ cùng ở thế giới này chứ? Dù sao đi nữa, cô sẽ tìm được họ bằng bất cứ giá nào.

Bên này đã có một chủ tử rất tốt thu nhận ta. Yên tâm chờ nhé, ta sẽ tìm được hai người.

Rồi cô quay sang cười cười nhìn Minh Yên, đoạn lại khẽ cúi người chắp tay cung kính ngân rõ từng chữ.

"Từ giờ tiểu thư người sẽ là chủ tử của nô tỳ Nhược Nhiên. Nô tỳ quyết sẽ trung thành một lòng một đời phục vụ người."

Nghĩ lại thì, Diêm Vương ông ta cũng không đáng ghét như vậy. Lão Diêm Vương, ông nghĩ cho kĩ a, đều đem hai con khùng nhà ta an bài ở thế giới này đi. Bằng không, Địa Phủ nhà ông, đều sẽ được san bằng sạch sẽ đó ~

Diêm Vương: Hắt chùuuu

------•Đôi lời tác giả•------

Ơ hơ ơ ơ ơ hơ, chương đầu quả nhiên dài hơn những chương sau, mệt quá đi mất. Cảm giác viết lại cốt truyện vẫn không thay đổi mà cả chi tiết cũng bị kéo dài quá chừng, văn phong tệ, ngôn từ kém :)

=> Vẫn tệ, vẫn...dở :)

Haizzz, chịu thôi. Mình làm gì có năng khiếu, viết cho vui thôi :)))

Sang năm mới rồi, chúc các bạn vui vẻ trẻ khỏe nè. Mình chưa thi xong và muốn nghỉ ngơi sau thi một tuần nữa (đồng thời đọc truyện thêm để nâng cao ngôn từ và văn phong lên chứ thế này sợ không ai đọc quá) nên hẹn gặp các bạn sau, còn chương này cứ coi như là món quà nho nhỏ của mình đi :3

Happy New Year :3

4 giờ 44 phút

01.01.2021