Nhược Nhiên nhớ rằng Minh Yên đã từng kể cho cô nghe về tiểu Tam thiếu gia của Hàn phủ Thừa tướng.
Thật chưa có ai có thể thân thiện như Minh Yên, hầu hết những chuyện ngoại trừ chuyện mật, vui buồn cô đều kể cho nha hoàn của mình nghe.
...
Minh Yên hơi ngửa đầu, đưa tay chống cằm tỏ vẻ suy tư.
"Hừm, ta chợt...nhớ gì đó mà lại..." bỗng mắt cô sáng lên "A, nhớ rồi, lần này tiểu thư đây sẽ kể cho các em sự tích bóng ma lạc đường ở Uyển Hoa Phòng chúng ta~"
Minh Yên cố ý cười ghê rợn một chút để dọa hai nha hoàn nhà mình, chuyện tâm linh ma quỷ ai có thể không tin chứ, dù chỉ một lần.
Nhưng lại phản tác dụng, điệu cười của Minh Yên quá đỗi duyên dáng cùng vui vẻ, căn bản làm Nhược Nhiên và Bái Liên mường tưởng đến chuyện vui, cũng vô cùng hứng thú.
Cô bắt đầu kể.
"Chuyện này chỉ mới xảy ra cách đây không lâu. Cách đây ba tháng trước, ta bắt đầu có cảm giác bị theo dõi, cứ tầm một tuần một lần, tuy vào thời gian không đều nhau nhưng nhá nhem tối ta liền cảm nhận có sự bất thường. Hôm đó ta cảm thấy hơi buồn liền choàng thêm một lớp áo, tự bảo mình ra vườn ngắm ít cây cỏ chắc hẳn tâm trạng sẽ tốt hơn đôi chút. Ta lang thang một lúc, khi cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều mới quay lại phòng. Lúc đang trên hành lang, ta thấy một cái bóng nhỏ cứ lấp ló lấp ló một góc. Ta hoảng hồn một lúc, sau đó cái bóng chạy vút đi. Càng nghĩ càng sợ, càng ám ảnh chuyện đó, ta chạy nhanh về phòng. Sau đó cái bóng đến càng thường xuyên hơn, ta cũng càng ít ra ngoài giờ đó. Cho tới một ngày,...cái bóng chợt xuất hiện trước mặt ta. Hắn nói..."
Minh Yên ngừng lại.
Bái Liên đứng cạnh Nhược Nhiên mặt hơi tái đi, tựa hồ như đã ngừng thở. Nhược Nhiên cô không sợ loại chuyện ma này, nhưng thấy Bái Liên có vẻ tin răm rắp lại hồi hộp chờ những từ tiếp theo của Minh Yên, cô không khỏi có chút...
"Phù"
"Á á á á á á á á." - Bái Liên kêu lên thất thanh, hoảng loạn tột cùng mà ngã phịch xuống, tay vẫn còn che tai của mình lại.
Nhược Nhiên lúc này khoái chí ha hả cười.
"Bái Liên, ngươi đây là...bị gì thế!"
Bị Nhược Nhiên đùa giỡn cộng thêm một tràng cười lớn, Bái Liên mới hoàn hồn lại, quát:
"Cái đồ mất nết nhà ngươi, lỡ may ta lên cơn đau tim thì ngươi...ngươi..." nghĩ đi nghĩ lại không có lý do, Bái Liên mới thôi.
"Thì sao, ngươi bắt ta chịu trách nhiệm à." Nhược Nhiên lại gần Bái Liên, cười cười nói.
Hừm hừm, sau 5 phút thì tổ đội nghe chuyện ma chấn chỉnh lại, còn phần kết nữa, tiểu thư người mau nói đi a~
"Hắn xuất hiện trước mặt ta và nói..." - Minh Yên lại ngừng.
Ha hả, tiểu thư người xem lại dọa Bái Liên nhà ta loáng thoáng có mấy phần sợ hãi trên mặt kìa.
Kiểu chuyện ma này có phải không tốt lắm, nghe không có cảm giác sợ. Nhược Nhiên là Hạ Trang trước đây cũng phải gọi là trùm nghe chuyện ma, ở đâu có chuyện ma là ở đó có bóng dáng cô.
Aiyo, cứ kể tiếp, tại hạ chẳng qua vào ăn ít hạt dưa mà.
Minh Yên lấy một hơi thật sâu.
"Hắn nói..." Minh Yên bắt đầu khổ sở nói "Tỷ tỷ a, đệ tìm tỷ khổ muốn chết, đã 2 tuần rồi, sao cái chỗ của tỷ lớn như vậy."
Một làn gió hiu hiu từ đâu thổi vào. Chính là lúc này đây, cô mới thấy...sợ.
"Cho phép em lên ý kiến, chuyện của tiểu thư hình như...hơi phi lý." Nhược Nhiên nhàn nhạt thả một câu.
Không phải hơi mà là quá phi lý!
"Ài, vốn muốn kể gì đó thú vị chút cho các em, nhưng cuối cùng là ta tự phá hỏng rồi."
"Vậy cái bóng kia cuối cùng là Tam thiếu gia?" Bái Liên lên tiếng.
"Chính xác, là tiểu đệ nhà ta. Cơ mà câu chuyện này của ta kể nhàm chán quá đi, vẫn phải sửa nhiều. Đệ đệ thường hay đến chỗ ta nhưng không hiểu sao lại rất hay lạc đường, nếu có thấy hắn các em cứ lùa về phòng ta nhé!" - Minh Yên cười cười.
...
Nhược Nhiên tiến đến lại gần.
"Ngươi tìm ai vậy?"
Hắn hất tay cô ra, quay lại nói.
"Dẫn ta tới phòng chủ tử các ngươi."
"Đã hiểu." Nhược Nhiên phất phất tay, cô không muốn hành xử tốt với người như hắn "Mời Tam thiếu gia người đi theo nô tỳ."
Hàn Tuấn Phong hắn theo sau Nhược Nhiên, hình như có chút giận dỗi: cái loại nha hoàn lỗ mãng này làm sao có thể ở chỗ tỷ tỷ chứ, tỷ ấy có phải hiền quá nên bọn chúng lộng hành không.
Xem qua thì có vẻ Tuấn Phong bằng tuổi Nhược Nhiên, song vóc người có chút thấp hơn. Vẻ ngoài của hắn không rực rỡ lóa mắt như Minh Yên, lại có chút bình thường. Cái làm hắn nổi bật là khuôn mặt đáng yêu nhưng có vài phần anh tú, xác định lớn lên sẽ rất soái.
Nhược Nhiên không hứng thú, cô bước đi càng nhanh.
"Cạch"
Một tiếng mở cửa khe khẽ, Nhược Nhiên ló đầu tươi cười một tiếng.
" Em về rồi đây."
------Đôi lời tác giả------
Bao nhiêu lâu rồi tớ mới viết lại nhỉ :>>>
Văn chương cùng chất xám bay màu cả rồi :(
Chương này chỉ là một chương nhàm nhàm tớ viết cho có, nó không đóng góp gì nhiều cho cốt truyện. Mọi người có thể xem đây là ngoại truyện, đọc cũng được, không đọc cũng được, nhưng nếu đã đến phần này thì tớ cũng cảm ơn ạ.
Tớ sẽ cố gắng phát triển cốt truyện theo một hướng có logic nhất có thể, và nếu nó mặn thêm chút nữa thì tốt ha (tiếc là tớ không làm được :vvv)
Vẫn 1 tuần/ chương nhé!
11 giờ 40 phút
8.7.2021