Ta tự là Diệp Di Tịch, vốn là đội trưởng đội pháp y của sở cảnh sát R, ta 5 tuổi phẫu thuật cho ếch, 7 tuổi theo cha tới nhà xác, 15 tuổi có được bằng y học khám nghiệm, ta trời không sợ đất không sợ cộng thêm võ công đầy mình, ấy thế mà lại đập đầu vào chậu hoa để rồi xuyên không về cổ đại cách thời đại của ta gần 1000 năm về trước, ở đây ta làm thứ nữ tam tiểu thư của đại lý tự quan nhị phẩm- Diệp Đức, di nương Liễu thị của ta bệnh nặng đã chết được 10 năm, còn tên mới của ta là Diệp Tịch Di năm nay vừa tròn 13 tuổi, ta kể từ lúc xuyên không tới giờ cũng đã 3 tháng trôi qua rồi.
Tịch Di đang nằm trên ghế dài đặt dưới cây hoa lê trước cửa tư viện của mình vừa tự hồi tưởng lại, bỗng có một bóng người chạy hốt hoảng tới chỗ nàng, người kia mặc trên người y phục nữ tỳ vừa tới chỗ Tịch Di người đó đã quỳ xuống hơi thở gấp gáp nói lắp bắp.
- Tiểu Thư, nhị... nhị tiểu thư nàng ta cùng một đám ma ma và tỳ nữ của đại phu nhân đang tới đây, nói rằng hôm nay phải hảo hảo dạy bảo người cho thật đàng hoàng.
Tỳ nữ mới tới này tên là Tự Anh, Tịch Di thường gọi thân mật là Tiểu Anh, Tiểu Anh là một đứa nha đầu hơi ngốc, có chút nhút nhát, nhưng lại tuyệt đối trung thành với Tịch Di, nghe Tiểu Anh nói một hồi nàng coi như cũng hiểu là người của đại phu nhân và con gái bà ta chịu không nổi sự phớt lờ thờ ơ của nàng nữa nên cho con gái bà ta là Diệp Tịch Như tới đây kiếm chuyện với nàng, nói ra thì cũng đúng thôi bởi suốt 3 tháng qua từ khi nàng xuyên không tới đây nàng vẫn chưa một lần đi thỉnh an buổi sáng nào với bà ta cả, Tiểu Anh lay người nàng giọng lo lắng nói.
- Tiểu thư, người mau mau chạy đi, nghe nói là họ còn mang theo gia pháp đó.
Tịch Di lúc này đã nghe được bước chân của một tá người, tầm chín, mười người, nàng tỏ ra khó chịu, đứng dậy bước vào trong phòng ngủ của mình, lấy từ trên đầu giường xuống một cây roi bằng da dài tầm 1,5 mét, nàng cầm cây roi cùng Tiểu Anh bước ra trước gốc cây hoa lê thuận thế quất mạnh xuống đất cười gian xảo.
- Tới đi, ta làm đả cẩu roi pháp cho các ngươi thấy.
Lời Tịch Di vừa dứt, trước cửa viện đã xuất hiện hình bóng của 10 nữ nhân hùng hồn khí thế, dẫn đầu bọn chúng là một tiểu mỹ nhân có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn tầm khoảnh 14-16 tuổi, nàng ta tay đeo vòng ngọc đầu cài trâm vàng người mặc tơ lụa chẳng khác gì một công chúa là mấy cả, nàng ta tuy xinh đẹp nhưng hiện giờ lại bị sự tức giận của mình làm cho cau có cái mặt chẳng khác gì bà lão 60, nàng ta chính là đích nữ nhị tiểu thư của cái nhà này, mẹ của nàng ta là Vu thị chủ mẫu, ngoại tổ phụ là lễ bộ thượng thư đại nhân, có thể nói là lai lịch to lớn a, Tịch Như nhìn thấy Tịch Di lửa giận càng nóng hơn bao giờ hết, giọng quát nộ tỳ nữ theo cùng.
- Còn đứng ngay ra đó làm gì, không mau bắt trói con nha đầu này lại cho bổn tiểu thư!
Đám tỳ nữ đi cùng Tịch Như bị nàng ta quát làm hết hồn, lập tức bước tới chỗ Tịch Di thi hành mệnh lệnh, Tịch Di ánh mắt mang theo sự kinh bỉ nhìn Tịch Như, nàng mở một nụ cười sắc lạnh đáng sợ khi hai tỳ nữ kia tới chỗ nàng liền bị nàng dùng cây roi đang cầm trên tay quất mạnh vào chân, hai người kia đau đớn đến múc ngã khụy xuống đất, nàng liếc bọn người Tịch Như một cách lạnh nhạt, lạnh lẽo nói.
- Nhị tỷ, tỷ tới viện ta làm khách bất quá viện ta không có gì để ăn cả, chi bằng tỷ dùng roi cho đỡ đói vậy, đợi khi nào chủ mẫu cho ta những thứ như nhân sâm, bào ngư, ta mới có cái dùng để tiếp tỷ.
Lời nàng vừa dứt nàng mỉm cười tay quất mạnh roi xuống đất ngự ý đe dọa Tịch Như, còn Tịch Như thì tức hết chỗ nói, nàng ta lại quen mồm mà quát đám ma ma đi theo mình.
- Lại còn đứng đó, mau đem gia pháp đến đây, đánh chết nó cho ta!"
Đám ma ma nghe lời lập tức đem tới một cây roi bằng dây thừng màu trắng, dưới đế cây roi còn treo dây ngọc bội trong thật là cao sang quý phái, đâu như cây roi cũ kỹ của nàng, quả đúng là phân biệt đẳng cấp a, trên người của Tịch Như thì vàng bạc sáng chói, còn nàng ngay cả cây trâm cài duy nhất trên đầu là do mẫu thân để lại cho nàng, y phục nàng mặc là loại vải thô và cũ, ngay cả căn viện này của nàng cũng là viện cũ đã 10 năm chưa sửa chửa gì hết, trong khi tư viện của người ta thì mỗi năm đều sửa một lần, lúc đầu Tịch Di cũng không quan tâm tới vàng bạc phú quý đó, nhưng nếu như Diệp Tịch Như đã tới đây kiếm chuyện vậy Diệp Tịch Di nàng sẽ bồi giá tới cùng.
END Chương 1.