Lời này của Tịch Di nói ra Tịch Như cũng là không nhịn được nữa, ả ta lấy sức quát mạnh.
- Cái gì mà chính phi chưa qua cửa, bất quá năm đó ngươi được sinh trùng ngày trùng tháng hợp mệnh với thất hoàng tử, hoàng hậu nương nương vì muốn sung hỉ cho thất hoàng tử nên mới để cho thánh thượng ban hôn, giờ đã 13 năm trôi qua, chắc gì hoàng hậu nương nương còn nhắc đến hôn sự này, cho dù có gả cho thất hoàng tử người đó cũng chắc chắn không phải ngươi!
Tịch Di nhìn Tịch Như chỉ vì chuyện này mà dám cãi lại nàng thì nàng biết chắc Diệp Tịch Như này quả thật như trong lời đồn đại, ả ta chắc chắn có tình cảm đặc biệt với thất hoàng tử a, nàng cầm cây roi quất mạnh xuống đất nói lớn.
- Không cần biết hoàng hậu có tính hay không, không cần biết có gả hay không, tỷ cũng không có quyền đánh ta, hôm nay là lần đầu tiên nên ta tha thứ cho tỷ, chỉ dạy dỗ giúp tỷ đám ma ma nữ tỳ này nhưng nếu tỷ còn muốn tới đây gây sự nữa, đừng trách ta vì sao vô tình.
Nói xong nàng quay người đi bước vào phòng ngủ đóng cửa lại một cái rầm thật mạnh, từ trong phòng vang lên tiếng nàng.
- Tiểu Anh ta buồn ngủ rồi, mau tiễn khách!
Tiểu Anh nghe nàng nói thế lập tức bước tới chỗ Tịch Như lễ phép nói.
- Nhị tiểu thư mời.
Diệp Tịch Như tức giận quay người bỏ đi, đám ma ma bị đánh cũng được mấy tỳ nữ đỡ dậy, rồi lần lượt bỏ đi mất, nàng đợi khoảnh một lúc rồi mới mở cửa ra, nhìn Tiểu Anh ngó đi ngó lại cảm thấy nha đầu này tính cách quá nhút nhác, nghĩ vậy nàng liền nói.
- Tiểu Anh, bắt đầu từ bây giờ ta liền dậy cho muội võ công, từ giờ muội sẽ không cần sợ bị đám tỳ nữ ức hiếp nữa.
Tiểu Anh nghe nàng nói vậy có chút hào hứng nhưng một giây sau liền tỏ ra e thẹn nhút nhát.
- Tiểu thư không được đâu, muội làm sao đánh lại được bọn họ kia chứ.
Nàng thở dài lắc đầu, cầm tay Tiểu Anh nói.
- Muội học võ là để phòng thân, muội đã lớn rồi sẽ có mấy tên gia binh thấy muội yếu mền như vậy sẽ ức hiếp, muội nhất định phải học, bằng không rời khỏi nơi này đi.
Tiểu Anh biết là Tịch Di lo lắng cho mình, gật đầu đồng ý học võ, Tịch Di vui vẻ nói.
- Được rồi, hôm nay bắt đầu với đứng tấn.
Nàng dậy Tiểu Anh học đứng tấn một hồi, phần về Tịch Như nàng ta đã chạy về mách lẽo với mẫu thân Vu thị của mình.
- Mẫu thân người không biết đâu, nàng ta dám hỗn láo với con, còn nói...
Vu thị là một nữ nhân năm nay đã 40 tuổi, bà ta có hai trai một gái, vì thế rất yêu thương Tịch Như lúc nào cũng coi nàng ta như công chúa, Vu thị nghe Tịch Như nói vậy mà tức giận nói.
- Nha đầu đó còn nói thế nào?
Tịch Như vừa khóc vừa ấm ức nói.
- Nha đầu đó còn nói mẫu thân người... người vĩnh viễn không bì được với di nương Liễu thị của nàng ta, còn nói rằng ngoại tổ phụ cũng không bằng ngoại tổ phụ nàng ta nữa chứ.
Lời nói thêm mắn dặm muối này khiến cho Vu thị tức muốn hộc máu, bởi trong quá khứ đáng lẽ Liễu thị mới là thê tử chính thức của Diệp Đức được ông rướt vào bằng cửa lớn, còn bà ta thì chỉ là một nữ nhân được đưa vào bằng cửa sau, bất quá năm đó Vu thị sinh một lần hai nam tử, lão phu nhân mới cho bà ta lên làm chủ mẫu, nhưng cuối cùng bà ta cũng chỉ là mẫu quý nhờ con cho nên vẫn vì việc này mà không nguôi được lửa giận trong lòng, năm đó Liễu thị chết một phần cũng là do bà ta hạm hại, Vu thị tay đạp xuống bàn trà quát to.
- Lý nào lại vậy, tam nha đầu đó nghĩ mình là thất hoàng phi thì muốn làm gì thì làm sao, tại gia tòng phụ, xuất giá mới tòng phu, nó chưa qua cửa mà nghỉ mình là thất hoàng phi rồi chắc, nguời đâu mau mau đem cho tam nha đầu đó ra đại sảnh đánh cho ta, hôm nay ta không đánh nó què là không nguôi được giận!!!
END Chương 3 -81022909