Tận Diệt

Chương 23

Tấm bản đồ của bọn tôi đã không thể sử dụng tiếp nên tôi đã mượn tấm bản đồ của anh Bình để sao chép lại, bây giờ chúng tôi chỉ cần tìm đường đến thành phố Z và thẳng tiến đến căn cứ ở thành phố F cho nên tôi chỉ sao chép những nơi cần đi qua thôi.

Trước đây ngành của tôi học cũng có liên quan đến vẽ nên việc sao chép này tương đối dễ dàng, Trâm Anh cũng giỏi về mặt này nên cũng phụ giúp tôi cho tiến độ nhanh hơn một chút, chiều nay nhóm của anh Bình sẽ rời đi nên chúng tôi phải tranh thủ.

Xem qua bản đồ thành phố Z nhỏ hơn thành phố mà chúng tôi đang dừng chân rất nhiều, tôi đang lo sợ sẽ không có đủ vật tư để dự trữ cho quản đường dài kia.

"Hai đứa nghỉ tay mà ăn chút gì đó đi, đã hơn một giờ chiều rồi!" Chị Thắm mang hai phần thức ăn để xuống bên cạnh tôi và Trâm Anh.

Trâm Anh có vẻ đói nên để viết xuống và lấy phần thức ăn để ăn, tôi thì cố vẽ cho xong một phần của khu phố này nữa.

"Cám ơn chị, em đang đói rã rời đây!" Trâm Anh vừa ăn vừa nói.

"Nhật Hạ cũng ăn luôn đi em." Chị Thắm nói.

"Dạ." tôi cũng vừa vẽ xong nét cuối nên bỏ viết xuống và bắt đầu ăn.

Chị Thắm tận dụng mấy gói mì tôm cùng với mấy lon đồ hộp mà nấu thành một bữa ăn nóng hổi, lần này có ít củi của nhóm anh Bình nên được ăn một bữa đàng hoàng.

"Chị cùng mấy đứa nhóc đã ăn chưa?" tôi chợt nhớ ra nên hỏi.

Chị Thắm gật đầu, nói: "Chị cùng với mấy đứa nhỏ ăn cả rồi, hai đứa nhỏ cùng cậu Khôi chơi cùng nhau cả buổi nên bây giờ ngủ chẳng biết trời trăng gì cả."

Tôi cười cười nói: "Ở trên xe lâu quá nên được chạy nhảy chắc bọn nhóc vui lắm."

Tốc độ ăn của tôi rất nhanh, dù ăn sau Trâm Anh nhưng lại xong trước, tôi quay lại với việc vẽ bản đồ. Hồng Đăng lâu lâu có đi đến nhìn bọn tôi vẽ một chút, ngồi thêm hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng hoàn thành.

Lúc đấy nhóm của anh Bình cũng đã thu dọn đồ đạc lên xe để chuẩn bị rời đi, bọn tôi trả lại tấm bản đồ và cám ơn bọn họ.

"Thật sự rất cám ơn anh Bình cũng như mọi người đã giúp đỡ bọn em." Hồng Đăng nói.

Anh Bình vỗ vai Hồng đăng và nói: "Có giúp gì nhiều đâu mà ơn nghĩa gì, mấy đứa bọn em đi đường nhớ cẩn thận, thế giới bây giờ không giống như lúc trước nữa."

Khởi từ trong xe đi ra, trên tay còn cầm cái gì đó nhìn rất lạ, anh ta đưa nó cho Hồng Đăng rồi nói: "Giữ lấy cái này mà phòng thân, mấy cây gậy bóng chày chỉ đánh được Zombie thôi, tuy cái này không bằng súng nhưng vẫn mạnh hơn cái kia nhiều."

Hồng Đăng nhận lấy và nói: "Cám ơn anh!"

Sau đó Khởi quay sang tôi rồi lôi từ bên hông ra một cây dao nhỏ, sau khi ném qua cho tôi thì anh ta nói: "Cái này cho cô."

Tôi nhìn cây dao trên tay, sau đó kéo cán dao ra khỏi vỏ, nhìn sơ qua thì thấy đó là một con dao rất sắc bén và nhọn, tôi nhìn anh ta và nói: "Cám ơn!"

Thời điểm khởi hành là lúc mặt trời gần lặng, chúng tôi cũng lên đường, anh Bình bảo là sẽ đi cùng chúng tôi một đoạn đường ngắn, điểm đến của anh ấy là một vùng nông thôn cách rất xa nơi này, anh ấy nói nơi đấy ít người sinh sống nên sẽ có ít Zombie, lại là nông thôn có thể trồng trọt không cần phải vất vả lấy vật tư nữa.

Anh ấy còn nói nếu chúng tôi không thích ở lại căn cứ nữa thì đến tìm nhóm của anh ấy, đây là lần thứ hai tôi gặp những người tốt, thế giới này cũng không trở nên quá tồi tệ như tôi đã nghĩ, vẫn còn nhiều người tốt còn sống sót.

Sao khi chia tay nhóm anh Bình ở đoạn ngã ba đường chúng tôi tiếp tục hành trình đi đến thành phố Z, từ đây đến đó mất tầm bốn tiếng đồng hồ, nếu duy trì ở tốc độ hiện giờ thì tối một chút sẽ đến nơi.

Cả ngày được chơi đùa cùng hai đứa nhóc kia nên tinh thần của Hữu Khôi rất tốt, nãy giờ ngồi cạnh tôi còn hát mấy bài hát trẻ em mà nhóc Lam hay hát nữa. Đúng như dự tính, lúc đến thành phố Z thì trời đã rất tối, chúng tôi dừng lại bên đường để nghỉ ngơi chờ sáng ngày mai rồi bàn tính kế hoạch sau.

Lần này Hữu Khôi canh chừng cho tôi ngủ không có như lần trước, tôi ngủ được một giấc rất ngon. Một đêm rất an toàn trôi qua, trời vừa tờ mờ sáng thì cả nhóm đã thức dậy, rửa mặt và ăn sáng xong thì cùng nhau bàn tính kế hoạch cho chuyến đi kia.

"Bây giờ thức ăn trên xe tải đã đủ cho chúng ta trong hai tháng, vấn đề quan trọng nhất là nhiên liệu cho xe, bên trong xe bồn vẫn chưa đầy, lần này chúng ta tranh thủ vào thành phố và tìm nhiên liệu, và tất cả phải hoàn thành trong hai ngày, sau hai ngày dù đủ nhiên liệu hay không cũng phải rời đi." Hồng Đăng nói.

Tôi đi đến xe tải kiểm tra lại một chút, đúng là thức ăn sẽ đủ cho cả nhóm trong vòng hai tháng, nhưng chuyến đi này dài gấp ba lần, chỉ sợ sự kéo dài này với lượng thức ăn như thế sẽ không đủ.

"Nhiên liệu và thức ăn điều cần, tuy số thức ăn đủ cho chúng ta hai tháng, nhưng cậu nên nhớ con đường chúng ta đi không có bất kỳ thành phố nào." tôi nói.

Trâm Anh mở bản đồ ra cho mọi người xem lại, rồi cô ấy nói: "Chưa kể đoạn đường này đi xuyên qua rừng, còn đi vòng qua núi, trừ khi chúng ta có thể săn bắt như thợ săn!"

"Ý hay đó." tôi chỉ vào khu vực con sông chảy qua khu rừng rồi nói tiếp: "Nơi này có sông, có thể sẽ có cá, còn ở rừng sẽ có thú rừng, còn nếu không thể bắt được thú rừng thì còn có các loại trái cây sẽ ăn được."

"Đúng rồi nhỉ, mà tớ chỉ nói đùa thôi không ngờ lại có ích đấy hihi" Trâm Anh cười.

Trường đưa tay xoa đầu Trâm Anh và nói: "Vui thế cơ à!"

Trâm Anh bị động tác của Trường làm cho thẩn thờ một chút, sau đó ngượng ngùng nhìn sang tôi và Hồng Đăng, cuối cùng là cúi mặt xuống không nói gì nữa, Hồng Đăng cười cười đấm nhẹ vào cánh tay của Trường, Trường cũng vui vẻ ra mặt.

Bỏ qua mấy chuyện ngượng ngùng kia, chúng tôi xem sơ qua thành phố Z này trên bản đồ, tấm bản đồ được sao chép lại rất chi tiết nên tiết kiệm được rất nhiều thời gian tìm kiếm, chúng tôi sẽ tập trung vào những trạm nhiên liệu để tìm, nếu thuận lợi chỉ mất một ngày là có thể kiểm tra hết các trạm có trong thành phố, ngày tiếp theo bọn tôi sẽ tìm thêm thức ăn.

Lần này cần phải lái xe bồn đi nên Trường cũng phải đi theo, Trâm Anh phụ trách ở lại trông chừng xe tải, vì chỉ có một mình Trâm Anh ở lại nên chúng tôi quyết định cho xe tải dừng ở một đoạn hẻm vắng và có nhiều góc khuất dễ che đâu nhất.

"Trâm Anh cầm lấy cái này đi! Phải tập trung cảnh giác xung quanh, nếu thấy tình hình không ổn cứ rời khỏi đây trước, bọn tôi sẽ tìm được cậu thôi." tôi đưa con dao nhỏ cho Trâm Anh và dặn dò.

Trâm Anh gật đầu và nói: "Mình biết rồi, mọi người cứ yên tâm, cứ tin ở mình!"

Thấy ánh mắt của Trâm Anh tràn đầy sự tự tin và quyết tâm như vậy tôi cũng yên tâm phần nào, tôi vòng ra đằng sau nói với chị Thắm một hai câu rồi trở về xe ô tô. Hồng Đăng đã đợi tôi trên ô tô nãy giờ, khi tôi cài dây an toàn xong thì cậu ta bắt đầu lái xe đi, Trường thì lái xe bồn đi theo phía sau.

Đi đến trạm xăng đầu tiên trên bản đồ thành phố, khi đến nơi việc đầu tiên chính là quan sát xem có bao nhiêu Zombie, sau khi kiểm tra thì không thấy có con nào cả, tôi và Hồng Đăng bước xuống xe để kiểm tra xem mấy bình xăng còn hay là không.

Kiểm tra hết một thể thì không còn một giọt nhiên liệu nào, chúng tôi kiểm tra tiếp bên phía trong nhà thì kết quả vẫn như thế, có chút thất vọng nhưng chúng tỏ vẫn tiếp tục đi đến nơi thứ hai, thứ ba, rồi thứ tư chẳng chỗ nào còn cả.

Điều kì lạ nhất chính là Zombie ở thành phố này so với thành phố trước là vô cùng ít, ít đến kì lạ. Đến trạm thứ năm kiểm tra xong thì vẫn như mấy lần trước.

"Chẳng còn cái gì luôn, bây giờ tính sao đây?" Trường chán nản nói.

Hồng Đăng bỏ chiếc thùng rỗng xuống, tâm trạng cũng không khác Trường là bao, nói: "Tiếp tục tìm thôi, còn bao nhiêu trạm nữa Nhật Hạ?" cậu ta quay sang hỏi tôi.

Tôi mở bản đồ ra xem những trạm xăng mà tôi đánh dấu, "Hai mươi hai." tôi nói.

"Đi tiếp thôi, vẫn còn nhiều chắc chắn sẽ có thôi!" Hồng Đăng nói.

Thế là bọn tôi lại tiếp tục công việc tìm kiếm, đến trạm xăng thứ mười lăm thì mới có nhiên liệu, nhưng chỉ duy nhất một bình nhiên liệu nhỏ.

Sao thành phố này lại cạn kiệt nguồn vật tư như thế này, ở thành phố trước, dù là nhiên liệu hay thức ăn thì vẫn có rất nhiều kia mà!

Trong lúc đến trạm xăng kế tiếp, tôi bắt đầu quan sát những cửa hàng cũng như những con Zombie xung quanh, đa phần những cửa hàng lớn điều chẳng thấy còn gì, lúc Hồng Đăng đang kiểm tra thì tôi tranh thủ đi xem cái siêu thị nhỏ đối diện, chỗ này lúc bước vào hoàn toàn chẳng có một con Zombie nào.

Đồ tất cả trên các kệ điều không còn một chút gì, tôi tiếp tục đi qua một cửa hàng khác thì vẫn y như vậy, vật tư nơi này đã bị lấy hết rồi.

Lúc quay lại ô tô tôi nói với Hồng Đăng: "Chỉ còn năm trạm xăng cuối, sau khi tìm xong thì lên đường luôn đi, không cần tìm thêm thức ăn nữa, thành phố này chẳng còn gì có thể ăn được đâu!"

"Nhật Hạ đi kiểm tra mấy cửa hàng rồi sao?" Hồng Đăng hỏi tôi.

Tôi gật đầu xác nhận: "Ừm."

"Thành phố này chỉ cách thành phố trước chẳng có bao xa nhưng lại khác như vậy, đến một ít vật tư thôi tìm cũng khó khăn." vừa lái xe Hồng Đăng vừa nói.

"Theo tôi nghĩ do thành phố này nhỏ ít Zombie hơn nên những người sống sót sẽ tìm đến đây mà lấy vật tư, cậu đừng quên rằng ở thành phố lớn kia còn có bọn cướp, tuy nhóm chúng ta may mắn không đụng độ với bọn chúng nhưng chưa chắc nhóm khác lại không." tôi lấy đánh dấu X vào khu vực trạm xăng khi nãy ở trên bản đồ rồi nói tiếp: "Chưa kể thành phố lớn Zombie cũng nhiều, chẳng ai to gan như nhóm chúng ta đâu!"

Hồng Đăng phì cười, nói: "Đúng thật, nhưng vẫn may không gặp bọn đấy, và tìm được vật tư."

Nhắc đến vật tư tôi lại nhớ đến việc thức ăn không đủ, lúc đi ngang qua mấy con đường tôi để ý xem những cửa hàng bán dụng cụ câu cá, trên bản đồ có thấy mấy con sông và hồ chắc chắn sẽ có cá khi đó câu một ít làm thức ăn cũng được.

Đi đến trạm xăng cuối cùng trên bản đồ, chúng tôi lấy được gần hai thùng nhiên liệu, đối với thành phố hoang tàn này thu hoạch được như thế là nhiều rồi, tuy ít nhiên liệu nhưng bù lại là lấy được mấy cây cần câu cá, thêm một cuộn lưới đánh cá dài tầm hai mươi mét.

Lúc đi vòng để trở lại chỗ của Trâm Anh bọn tôi có đi ngang qua một toà nhà, nơi này có vài con Zombie đang đi loanh quanh, nhìn trang phục của bọn chúng đang mặc thì đoán được toà nhà này là sở cảnh sát.

Đột nhiên Hồng Đăng dừng xe lại, mấy con Zombie nghe tiếng động liền lật đật đi đến, Hồng Đăng nhìn về phía toà nhà kia chẳng biết đang suy nghĩ gì nữa, tôi liền hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Hồng Đăng gõ ngón tay trên vô lăng mấy cái rồi quay sang trả lời tôi: "Mình vừa nghĩ ra một ý này..." cậu ta lại quay sang nhìn toà nhà và nói tiếp: "...chỗ này nhiều Zombie hơn những nơi khác nên khả năng cao là chỗ này chưa có người đến tìm vật tư. Thức ăn và nhiên liệu thì tạm thời đã đủ cho cả nhóm nhưng cái nhóm chúng ta cần nhất chính là vũ khí, giống như nhóm của anh Bình, bọn họ có súng, đó là vũ khí lợi hại nhất, và trong đấy là sở cảnh sát nhất định sẽ có súng."

Tôi nhớ lại lời của anh Khởi kia nói, mấy cây gậy bóng chày của bọn tôi chỉ dùng để đánh Zombie thôi, nó chẳng có chút uy lực gì với kẻ địch cả, nếu tìm được súng thì còn gì bằng.

"Vậy vào tìm thôi!" tôi nói.

Hồng Đăng nghe thế liền ra dấu với Trường, cả ba người bọn tôi xuống xe và xử lý mấy con Zombie đang bu quanh xe. Sau bao nhiêu lần chiến đấu cùng bọn Zombie tôi đã đúc kết được rất nhiều kinh nghiệm cũng như những cách hạ bọn chúng nhanh nhất và tiết kiệm được sức.

Tùy vào trường hợp tôi sẽ ưu tiên đánh một phát mạnh vào chân bọn Zombie, khi đó cơ thể bọn chúng mất đà và ngã xuống, lúc đấy đầu của bọn chúng sẽ va chạm xuống đường và chỉ cần thêm một cú đánh tiếp vào đầu thì bọn chúng sẽ được an nghỉ!

Công việc giết Zombie này đối với ba chúng tôi đã quá quen thuộc, xuống tay cũng nhanh hơn, rất nhanh đã giải quyết hết bọn chúng. Trước khi tiến vào bên trong toà nhà chúng tôi tạo ra một vài tiếng động nhỏ để dò xem còn Zombie hay là không.

Xác định không còn thì cả ba chúng tôi lập tức đi vào bên trong, so với tưởng tượng thì bên trong điều trống rỗng, ở đây đã có người đến rồi hoặc có khả năng khác là đã có người từng ở đây.

Sau một lúc tìm kiếm hết tất cả các phòng thì chẳng thấy một khẩu súng nào cả, nhưng may mắn là tìm được một phòng cất giữ mấy cái vũ khi, nào là gậy gộc, dao, búa...nhìn những thứ này chắc là mấy cái tịch thu của những băng nhóm tội phạm gì đấy chẳng hạn.

Tôi buông cây gậy bóng chày trong tay xuống và đi đến lấy một cây kiếm màu đen, là một loại kiếm Nhật mà tôi hay thấy trên TV, so với cây gậy kia nhẹ hơn rất nhiều, cầm lại rất vừa tay, tôi quyết định thay đổi vũ khí, mở vỏ cây kiếm này ra xem thì thấy được độ bóng loáng sắc bén của nó, tưởng tượng khi chém một nhát xuống đầu con Zombie sẽ rất dễ dàng.

Tôi chọn thêm mấy cây kiếm để mang theo dự phòng, lỡ cây này hư thì còn có cái để thay thế, Hồng Đăng và Trường thấy đống kiếm trong tay tôi liền giật mình, Trường bật cười, nói: "Nhật Hạ định mở cửa hàng bán kiếm Nhật luôn hay sao haha...mà không đúng, phải nói là định lập nhóm giang hồ hay sao mà lấy nhiều như vậy haha."

Biết Trường nói đùa nên tôi cũng không để ý lắm, chỉ tìm cái túi để mang những cây kiếm này cho tiện thôi, không có súng thì những thứ này cũng được.

Tôi thấy có những con dao nhỏ, thậm trí là mấy cây dao to giống với dao chặt thịt ở ngoài chợ cũng có, tôi lấy hai cây dao nhỏ một cây dao to, cộng thêm một cây búa, vì sắp đến có khả phải dùng những thứ này nên lấy được cứ lấy hết.

Hồng Đăng và Trường cũng lấy cho mình mấy cái vũ khí cần thiết, tôi thấy trường lấy được hai bộ cung tên, nhìn hình dáng rất giống với loại cung tên thể thao nhưng loại này hình như là tự chế, vào đây rồi mới biết vũ khí của mấy người tội phạm đúng là rất phong phú, chẳng hạn như cây cuốc dùng để làm ruộng đằng kia kìa.

Lúc trở ra xe thì tôi lại nghĩ ra vật dụng cần thiết, vì nhiên liệu không đủ mà đường lại xa có khả năng rất lớn sẽ phải đi đường bộ, chúng tôi cần phải có lều để qua đêm, dù gì trong nhóm cũng có trẻ em và người mang thai không thể tùy tiện được.

Cũng may có tấm bản đồ rất chi tiết nên tìm những thứ ấy không quá tốn công, sau khi lấy đủ mọi thứ chúng tôi liền quay về chỗ của Trâm Anh.