Tận Diệt

Chương 7: Phần 2 Muốn Tồn Tại Phải Trở Nên Mạnh Mẽ.

Cuộc hành trình đi đến nhà cũ của tôi kéo dài tận mười lăm ngày, từ bốn giờ đi xe mà kéo dài đến hơn nửa tháng là rất là lâu, nguyên nhân lớn nhất dẫn đến sự kéo dài này chính là tắc đường, khi đó tôi láy xe gần đến quốc lộ thì không thể đi tiếp nữa vì phía trước toàn là xe ô tô nằm kính trên đường, ước chừng bị kẹt xe khoản năm trăm mét là ít.

Thế là tôi dựa vào bản đồ giấy mà tìm đường khác, cứ chạy loanh quanh, gặp tình trạng như thế rất nhiều lần khi đó lại tìm đường khác, và trong nửa tháng ấy tôi nếm trải cuộc sống ăn ngủ hoàn toàn trên ô tô, nào là liều mạng đi tìm thức ăn, còn có một lần xém chết vì đi tìm xăng, ngoài ra còn những bất tiện khác không tiện nhắc đến.

Trải qua những thứ như thế cuối cùng tôi cũng đến được ngôi nhà cũ, nơi này rất xa thành phố nhưng cũng bị ảnh hưởng bởi bệnh dịch này, lúc đến đây có nhìn thấy rất nhiều Zombie ở ngoài đường. Đến nhà, không thấy bóng dáng của ba tôi đâu cả, có lẽ ba cũng gặp những khó khăn như tôi nên đến trễ, từ đó tôi quyết định ở lại đây để chờ đợi ba đến.

Nhưng ngày qua ngày trôi qua sự chờ đợi càng trở nên vô vọng, tôi mắc kẹt ở nơi đây và không biết tin tức gì về ba, và trải qua những chuyện kinh khủng này dần dần tôi cũng chuẩn bị tin thần cho việc ba tôi mãi mãi không thể đến nơi này...

_______^°^_______

Trở về thời điểm hiện tại, sáu tháng đã trôi qua, cuộc sống ngày càng khắc nghiệt hơn, thức ăn ngày càng ít đi, số lượng Zombie thì tăng lên theo cấp số nhân.

Chỗ nhà cũ nằm ở thị xã K , xung quanh nhà cũng có nhiều hàng xóm tuy nhiên mỗi nhà thường cách nhau vài trăm mét, và cách đó ba kilômét là khu chợ của thị xã, trong sáu tháng ở đây cũng nhờ nguồn thức ăn ở nơi này mà tôi và Hữu Khôi không bị chết đói.

Nhưng thức ăn dù có nhiều thì cũng sẽ hết, cho nên tôi phải lái xe đi xa hơn để tìm, có điều sợ sau này chạm xăng ở thị xã hết xăng dự trữ thì lúc đó chẳng thể đi đâu để tìm thức ăn và chúng tôi sẽ chết vì đói.

Hôm nay đi xa hơn tuần trước, tìm cũng được khá nhiều mì, ở nhà vẫn còn một ít gạo, như vậy cũng đủ thức ăn trong một tuần, chút nữa đi ngang qua nhà ông bà Tâm chia cho hai người ba gói, lâu rồi hai người chắc chưa được ăn.

Ông bà Tâm là hàng xóm, hai người đã hơn bảy mươi tuổi rồi, tôi rất ngạc nhiên khi thấy hai người vẫn sống sót, lúc đó tôi đi xung quanh xóm để tìm thức ăn thì vô tình đến nhà và phát hiện ra hai người, lúc ấy xém bị hai người đập chết vì nghĩ tôi là bọn Zombie. Trong xóm chỉ còn bốn người chúng tôi là vẫn còn sống, mỗi lần tìm thức ăn tôi điều chia một ít cho ông bà, ngoài ra trong vườn ông bà có trồng thêm một ít rau củ nên vấn đề ăn uống của hai người họ không đáng lo ngại, chỉ sợ vấn đề tuổi già sức yếu thôi.

"Đã bình tĩnh hơn chưa?" tôi lên tiếng hỏi.

Hữu Khôi quay qua nhìn tôi và gật đầu, anh ta đã trở về trạng thái bình thường rồi, trong sáu tháng vừa qua tình trạng của anh chàng Hữu Khôi này tiến triển rất tốt, vấn đề giao tiếp đã ổn hơn rất nhiều, bây giờ tôi chỉ cần nói một lần là anh ta đã hiểu được, ngoài ra những vấn đề cá nhân cũng đã tự lập được hết, có điều những lúc sợ hãi thì sẽ co ro một chỗ như thế, nhưng nhìn chung thay đổi như thế là quá tốt rồi.

Nói đi cũng phải nói lại chính bản thân tôi đây cũng đã thay đổi rất nhiều, như là trước đây thấy những cảnh máu me be bét tôi sẽ không kìm chế được mà ói mửa đến xanh mặt, nhưng bây giờ thậm chí nhìn bọn Zombie đang ăn xác chết tôi vẫn có thể bình tĩnh mà vài bát cơm, ngoài ra việc giết mấy con Zombie này tôi cũng đã quen tay, tôi có thể hạ một con Zombie trong vòng một vài phút, nhưng có điều nếu phải đối mặt với hai con Zombie trở lên tôi sẽ chọn phương án là chạy, vì tôi không muốn xảy ra sơ suất dẫn đến nguy hiểm. Nhưng việc giết Zombie cũng chỉ là tự vệ, trường hợp nào có thể tránh việc đó được tôi tuyệt đối sẽ không ra tay.

"Đói bụng chưa? ăn tạm gói snack này đi!" tôi đưa cho anh ta gói snack khoai tây lần nữa.

Lần này anh ta nhìn gói snack sau đó lắc đầu và nói: "Không đói, để cho ông bà ăn."

Anh ta muốn cho ông bà Tâm ăn, nói ra cũng rất đáng thương bà của anh ta mất rồi, họ hàng thân thích thì chẳng biết còn sống hay không, lúc gặp ông bà Tâm đến giờ anh ta rất quan tâm đến họ, tuy nhận thức không tốt nhưng có thể thấy được anh ta là một người tốt.

"Ừm, gần đến nhà rồi lát nữa mang vào cho ông bà."

Lái xe tầm năm phút thì đến nhà của ông bà Tâm, vẫn như mọi khi tôi mở cửa kính xe ra và đưa tay với lấy sợi dây ở trên cổng, sợi dây được buột một chiếc chuông nhỏ chỉ cần rung sợi dây ông bà Tâm sẽ biết chúng tôi đến mà đi ra.

Nhưng rất lạ là lần này tôi kéo sợi dây đến hai lần mà ông bà vẫn chưa đi ra, mọi khi rung một lần là thấy ông Tâm tươi cười chạy ra rồi, kéo sợi dây đến lần thứ ba tôi bắt đầu hơi lo, chỉ sợ ông bà có phát bệnh gì, chứ quanh đây chỉ còn một, hai con Zombie mà thôi, chưa kể nhà ông bà có cổng sắt bọn chúng chẳng thể nào vào được.

Tôi vừa tháo dây an toàn vừa nói với Hữu Khôi: "Anh ngồi trong xe nhé, để tôi vào bên trong xem đã."

"Em cũng muốn đi vào!" anh ta cũng gỡ sợi dây an toàn trên ghế xuống.

Thấy anh ta cũng lo lắng, nên tôi cũng không ngăn cản, hai người chúng tôi bước xuống xe và đi gần đến cổng, tôi đưa tay vào trong cửa sắt để mở khóa từ bên trong, cửa sắt chỉ đơn giản là gài lại để Zombie không vào được chứ không khoá kỹ như chống trộm.

Bước vào bên trong nhà thì thấy cửa chính đang được mở tôi nhanh chân bước vào bên trong nhà, tôi nắm chặt cái gậy bóng chày trên tay, chỉ cần phát hiện có Zombie tôi sẽ đánh một phát ngay vào đầu nó.

Nhưng lúc bước vào phòng khách thì chẳng thấy Zombie mà chỉ thấy ông Tâm đang nằm dưới dàn nhà, dưới sàn nhà còn có máu, tôi lập tức chạy đến chỗ ông Tâm.

"Ông ơi, có sao không ông ơi."

Tôi đưa tay lên cổ ông Tâm kiểm tra, mạch vẫn còn nhưng đập rất nhẹ, hơi thở của ông cũng rất yếu, trên bụng của ông máu thấm ra rất nhiều, tôi vén áo lên xem thì phát hiện ra bốn vết dao đâm.

Lúc này tôi phát hoảng vì không biết nên làm gì, tôi ngước lên nhìn Hữu Khôi và nói: "Anh đi tìm giúp tôi một cái khăn sạch, nhanh lên."

Nhìn vẻ mặt của anh ta dường như cũng đang hoảng sợ, nhưng anh ta vẫn giữ được bình tĩnh mà chạy đi tìm khăn, trong lúc đó tôi dùng tay ấn vào miệng vết thương trên bụng để ngăn cho chúng không chảy máu nữa.

"Ông ơi cố lên, con sẽ đưa ông đến bệnh viện trên thị xã, nơi đó có thuốc và dụng cụ..." nói là nói vậy thôi cho dù có dụng cụ thì tôi chẳng giúp được gì, vết thương này chảy nhiều máu như vậy không biết có tổn đến cơ quan bên trong không nữa, còn chưa kể bên trong đó có Zombie chỉ sợ lúc tôi dẹp được bọn chúng thì ông Tâm không thể chịu nổi, nhưng còn nước thì còn tác thôi.

Đột nhiên ông Tâm mở mắt, miệng cứ lẩm bẩm gì đó rất nhỏ, tôi không nghe được nên kề tai gần miệng của ông, lúc này mới nghe được mấy từ mà ông nói.

"C..Chạy...đi...con..." ông Tâm liên tục nhắc lại những từ đó.

Tại sao lại kêu tôi chạy đi? hay là có người đã đến cướp đồ và làm hại ông sao? Tôi bực mình vì tên Hữu Khôi này chỉ đi tìm khăn thôi mà lâu như vậy, tôi kéo đại tấm khăn trải bàn xếp lại thành một sấp dày và ấn xuống bụng của ông Tâm.

"Hữu Khôi anh mau ra đây!" tôi rất bực tức nên giọng gọi rất lớn, vậy mà không thấy anh ta trả lời hay chạy ra, đúng là tức chết!

Lúc này ông Tâm đột nhiên thở một hơi mạnh rồi ngưng hẵng, tôi vội đưa tay lên cổ ông kiểm tra, mạch đã không còn đập nữa, ông mất rồi!

Tôi buồn bã nhìn thi thể của ông, sau đó càng tức giận hơn vì kẻ nào đã làm ra những chuyện thất đức như vậy, đến một người già cũng ra tay được, dù có cướp thức ăn thì cũng tha cho người ta, mà phải rồi còn bà Tâm nữa, không thây bà Tâm đâu có khi nào bà đã trốn ở đâu và an toàn không.

Tôi bật dậy và đi tìm xung quanh các phòng với hy vọng bà Tâm vẫn còn sống, nhưng lúc đến phòng ngủ thì hy vọng ấy liền bị dập tắt, Hữu Khôi anh ta nằm ngất dưới sàn nhà, còn bà Tâm nói đúng hơn là thi thể bà Tâm đang nằm trên giường, còn thương tâm hơn là ông Tâm ở ngoài, trên người của bà chẳng có một mảnh vải che thân, cả người điều có vết bầm, còn có vết cắt dài trên cổ, lúc ra đi chắc uất hận rất nhiều, mắt của bà cứ trợn to và nhìn thẳng trên trần nhà.

Lúc này chân tôi như mất hết sức lực, tôi ngồi xuống cạnh Hữu Khôi đang nằm đó, chắc nhìn thấy cảnh này khiến anh ta ngất đi. Cái quân khốn nạn nào dám làm những chuyện tàn ác,kinh tởm như thế này? hai người già lớn tuổi cũng không tha...bọn này đến tư cách xuống địa ngục cũng không có.

Sau một lúc lấy lại bình tĩnh tôi kéo cả người Hữu Khôi lại, nắm lấy phần tóc mai của anh ta mà giật một cái, anh ta thấy đau liền tỉnh dậy, lúc tỉnh anh ta hoảng sợ ôm chầm lấy tôi, tôi cũng hết cách chỉ biết vỗ nhẹ vào lưng anh ta để an ủi.

Anh ta bật khóc, có lẻ vì sợ nhưng cũng có thể vì thương hai ông bà Tâm, tôi cũng muốn khóc nhưng nếu tôi khóc thì anh ta càng loạn hơn, vỗ về anh ta được một lúc tôi liền nói: "Đừng khóc nữa, bây giờ chúng ta phải rời khỏi đây."

Để anh ta tự đứng dậy, tôi đi đến bên giường kéo tấm chăn che thi thê của bà Tâm lại, tiện thể vuốt mắt bà một cái nhưng mắt bà không thể nhắm lại, không thể làm gì hơn nên tôi bỏ ra ngoài, sau đó tôi dùng tấm chăn khác chùm lên thi thể của ông Tâm bên ngoài và rời khỏi nhà.

Lúc ngồi trên xe tôi cứ phân vân mãi, không biết có nên về nhà hay không lỡ như những kẻ giết ông bà Tâm vẫn còn xung quang đây thì rất nguy hiểm, đối với bọn Zombie thì dễ dàng trốn chạy hay giết bọn chúng nhưng đối với con người thì lại khác bọn họ không phải là một xác chết vô tri vô giác, nếu so sánh thì hạng người ra tay với ông bà Tâm còn đáng sợ hơn nhiều.

Suy nghĩ một lúc tôi quyết định quay xe lại và chạy ra phía khu chợ, tranh thủ đổ thêm xăng cho xe, lấy thêm một bình đầy dự trữ tránh trường hợp phải rời khỏi nơi này.

Tôi tìm một chỗ che khuất tầm nhìn từ bên ngoài và đậu xe tại đó, đợi đến ngày mai chúng tôi sẽ quay lại nhà, nếu bọn chúng không tìm được gì nhất định sẽ bỏ đi thôi, bây giờ nếu bỏ đi nơi khác chưa chắc an toàn bằng nơi đây, với lại tôi vẫn còn một chút hy vọng là ba sẽ đến.

Trong lúc ngồi đợi, lâu lâu sẽ thấy một con Zombie đi ngang qua, bọn chúng cứ đi trong vô thức, tôi chợt thở dài vì nghĩ đến sự thay đổi của thế giới, tương lai của tôi và những người sống sót khác sẽ như thế nào đây?

Nơi đây gần khu chợ nên có rất nhiều Zombie tập hợp lại, còn nhớ lúc mới đến đây tìm thức ăn tôi phải dùng rất nhiều cách mới trốn khỏi hàng tá con nơi này, đôi lúc không may mắn lắm nên bị thương cũng không ít lần, tôi nhìn lại đôi tay đầy sẹo của mình.

"Đau đầu...đau quá." Hữu Khôi đột nhiên đánh liên tục vào đầu.

Tôi quay sang liền giữ lấy tay anh ta lại, "Anh bị đau đầu sao? đừng tự đánh nữa, bình tĩnh lại xem nào."

Bị tôi giữ tay lại anh ta cũng ngừng không tự đánh vào đầu nữa, nhưng bây giờ anh ta lại bật khóc và bắt đầu nói lảm nhảm, tôi chưa nhìn thấy biểu hiện này của anh ta lần nào, hay là do chuyện của ông bà Tâm làm anh ta ám ảnh.

"Không sao rồi, đừng sợ...có tôi ở đây, đừng khóc nữa..." tôi đưa tay ôm anh ta vào lòng và an ủi, nhưng tôi vỗ về rất lâu anh ta vẫn còn khóc, tôi cũng hết cách rồi nên cứ mặc kệ để anh ta ở đó.

Đến lúc trời tối tôi tranh thủ ăn một ít mì, lúc này Hữu Khôi đã không còn khóc nữa nhưng cứ như người mất hồn mà ngồi đó nhìn vào khoảng không.

Nhìn anh ta như vậy tôi chẳng biết giải quyết thế nào, tôi cũng tự thán phục bản thân là có thể kiêng trì với anh ta được như vậy.

"Chuyện của ông bà Tâm tôi biết rất sốc đối với anh, cả tôi cũng vậy thôi, nhưng bây giờ chúng ta cần phải mạnh mẽ trước những chuyện như thế này, ngoài kia đầy rẫy những quái vật nguy hiểm, còn chưa kể những kẻ tàn ác sát hại ông bà Tâm, thế giới này bây giờ không bình yên nữa, muốn sống sót thì cần phải trở nên mạnh mẽ anh hiểu không? "

Chẳng biết có thể hiểu những lời này của tôi hay không nhưng anh ta cũng ngưng khóc và bắt đầu lấy gói mì mà ăn, tôi thở phào nhẹ nhõm và trở về với việc quan sát bên ngoài.

Cả đêm tôi và Hữu Khôi như mọi khi thay ca với nhau, tôi canh chừng đến nửa đêm sau đó là đến anh ta canh chừng cho tôi ngủ, việc này cũng đã quen với anh ta nên không có vấn đề gì cả.

Mặt trời bắt đầu mọc lên, ánh sáng chiếu vào mặt khiến tôi khó chịu và bắt đầu thức dậy, khi mở mắt ra tôi liền quay sang nhìn nhìn Hữu Khôi, anh ta vẫn đang nghiêm túc quan sát bên ngoài.

Tôi uể oải vươn vai một lúc thì bắt đầu khởi động ô tô, "Anh tranh thủ ngủ thêm một chút đi, bây giờ chúng ta quay về nhà."

Anh ta gật đầu rồi bắt đầu dựa vào ghế và nhắm mắt ngủ, tôi bắt đầu điều khiển cho xe ô tô chạy đi, rất nhanh chúng tôi đã đến gần nhà, tôi vẫn hơi lo cho nên dừng xe lại gần nhà mà quan sát ngôi nhà, nhìn thấy không có gì bất ổn nên bắt đầu dừng xe ở trước nhà.

Nhưng tôi đột nhiên có một dự cảm không tốt, cho nên tôi lái xe ra phía sau nhà, phòng khi bọn chúng còn ở đây sẽ không phát hiện được có người trong nhà.

Lúc đi vào trong nhà thì đập vào mắt tôi là cảnh đồ đạc rối tung lên vì bị lục soát, vậy là đúng như tôi nghĩ bọn người kia đi tìm thức ăn và cướp bóc. Tôi đi xung quanh nhà để xem xét xem mất những thứ gì sau đó tôi phát hiện những bộ quần áo tôi phơi ngày hôm qua đã biến mất nhưng những cái mất là đồ lót, thêm vào đó cái khung ảnh tôi để trên bàn cũng biến mất.

Tôi nhìn thấy túi gạo ở dưới bếp vẫn còn, bọn chúng không lấy thức ăn nhưng lại lấy đồ lót của tôi, cộng thêm bức ảnh tôi chụp cùng ba mẹ, đối với những thứ kinh tởm mà bọn chúng đã làm với bà Tâm thì tôi chắc chắn thứ chúng muốn không chỉ đơn giản là thức ăn, và chắc chắn hơn bọn chúng sẽ quay lại.

Tôi chạy vào phòng lấy cái balo, sau đó lấy hết những thứ cần dùng, vừa tìm đồ tôi vừa nói: "Hữu Khôi anh mau thu dọn đồ của mình đi, nơi này không an toàn nữa chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi, nhanh lên!"

Nghe xong anh ta liền đi tìm những đồ của mình, đang dọn đồ thì tôi nghe phía cửa trước có tiếng nói.

"Sao mày chắc chắn rằng đứa sống trong ngôi nhà này là con gái?"

"Mày bị mù sao? không nhìn thấy bức ảnh này hả, mày tin tao đi trực giác của tao nói rằng tao sắp được hưởng thụ một cách đúng nghĩa, không như mày đến bà già cũng xơi được."

"Tận thế rồi mày còn kén chọn cái gì, có để giải quyết nhu cầu còn hơn không, nhưng mày được hưởng thụ hay không thì chưa chắc, biết đâu chừng con mồi của mày bỏ chạy rồi haha!"

Tiếp theo đó tôi nghe thấy tiếng bọn chúng cố gắng mở cửa, lúc vào bên trong tôi đã tiện tay đẩy cái ghế sofa chắn ngang cửa để phòng hờ.

"Haha tao đã nói rồi nhất định nhỏ con gái này sẽ quay về đây thôi, hôm qua đã phá cái cửa này rồi, mày xem bây giờ nó bị khoá bên trong rồi, bây giờ mày đi ra xe kêu hai thằng kia vào đây chặn cửa sau lại, đem thêm cái búa vào đây đập nát cái cửa này."

"Nhưng hứa lát nữa mày hưởng thụ xong thì đến tao đó, phải ưu tiên cho bạn thân chứ."

"Được rồi mau đi đi, tao sắp hết kiên nhẫn rồi!"

Nghe xong lời đó tôi lập tức kéo Hữu Khôi đi ra cửa sau, nếu bây giờ không đi chắc chắn hai đứa tôi sẽ bỏ mạng tại nơi này.