Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 523: Hàng order của đại tiểu thư

Dịch: Niệm Di

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Thời gian ở khu biệt thự cứ trôi qua từng ngày như thế. Dương Húc Minh và những người khác ở đây bảy ngày, ăn uống, ngủ nghỉ, không rời khỏi biệt thự.

Họ thay phiên nhau trực, ngồi trên sân thượng và nhìn chằm chằm vào những người xung quanh, đề phòng Quỷ Diện tấn công.

Tuy nhiên, Quỷ Diện không xuất hiện. Có lẽ, vì mụ ấy thực sự không biết Lý Tử ở đâu, bằng không đã giết tới từ sớm. Ngay cả Lý Tử trong vại nước cũng không có động tĩnh gì, yên lặng như thể chết rồi vậy.

Trong khoảng thời gian này, Dương Húc Minh đã nghiên cứu quyển sách da người của nhà họ Dương. Có thể nói, từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng, hắn đã đọc kỹ rất nhiều lần. Tuy nhiên, những điều được ghi lại trong đó vẫn rất tối nghĩa. Các công cụ tìm kiếm trên Internet không mấy tác dụng cho lắm, vì hầu hết các thuật ngữ vẫn không thể nào hiểu được. Thậm chí, Dương Húc Minh còn mò mẫm, suy đoán ý nghĩa của các danh từ trong sách, rồi ném chúng lên các công cụ tìm kiếm hàng giờ liền, lục lọi trong các trang web, nhưng rốt cuộc cũng mù tịt.

Về phần thầy Nhạc thì tạm ổn, sinh hoạt khá nhàn nhã. Khi trực ban trên mái nhà, anh ấy và con trai cùng chơi trò rút gỗ, lúc giải lao thì nằm trong phòng khách, mê mẫn xem lại những bộ phim chiến tranh cũ như "Trường chinh," "Ngày tận thế", "Trên dãy Thái Hành sơn"...

Ngược lại, trong khoảng thời gian này, Ưng Tư Tuyết bỗng dưng rất ít nói. Khi không trực, cô nàng thường trốn trong phòng một mình, không biết đang làm gì.

Dương Húc Minh thỉnh thoảng bắt chuyện vài lần, và cảm thấy ánh mắt của Ứng Tư Tuyết như đang trốn tránh hắn, có ý bài xích hắn vậy. Một hoặc hai lần như thế, thậm chí Dương Húc Minh còn nhìn thấy mắt Ứng Tư Tuyết đỏ hoe, như thể đã khóc vậy. Gần đây không có chuyện gì xảy ra, hơn nữa một cô gái lạc quan như cô ấy, tại sao lại khóc nhỉ? Dương Húc Minh tò mò hỏi hai lần, nhưng cô ấy không trả lời. Thế là từ đó đến nay, hắn không thấy đại tiểu thư bị đỏ vành mắt nữa.

Trong khi đó, Dương Húc Minh vẫn đang bận rộn giải mã nội dung của quyển sách da người. Tuy nhiên, thời gian dần trôi qua, đã 7 ngày rồi nhưng Lý Tử vẫn không có động tĩnh gì. Dương Húc Minh lo lắng dần. Đến ngày thứ 8, hắn cẩn thận mở nắp vại gỗ, cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Lúc này, chiếc vại ấy đã thay đổi hoàn toàn.

Hồi ban đầu, vại gỗ đựng đầy máu gà, bốc ra mùi máu tanh nồng nặc.

Nhưng bây giờ, ngay cả khi mở nắp, hắn cũng không ngửi thấy quá nhiều mùi máu.

Trong vại gỗ, toàn bộ dung dịch máu đã đông lại thành một mảng, vừa mềm vừa cứng, giống như một khối thạch cao dẻo to tướng. Dương Húc Minh còn có thể mơ hồ nhận ra bóng dáng của một người phụ nữ đang khoanh chân ngồi trong dung dịch keo máu kia. Lý Tử vẫn ngồi trong vại gỗ ấy, không có gì thay đổi.

Do lớp keo máu bao phủ cơ thể quá dày nên khiến hình dáng của cô ấy bị mờ đi, khó mà đoán ra được tiến độ chữa trị của cơ thể.

Nhưng hắn đã khẳng định được một điều, quá trình chữa trị cho Lý Tử vẫn đang diễn ra suôn sẽ.

Chỉ là, quá trình này cần nhiều thời gian hơn, 7 ngày không đủ để cô ấy bình phục. Dù gì đi nữa, Lý Tử từng bị Ngô Tiểu Tùng đánh bại, chịu thương rất nặng, suýt nữa tan nát hồn phách.

Thấy Lý Tử vẫn đang trong quá trình hồi phục, hắn tạm thời yên tâm, tiếp tục giải mã "Quyển sách da người" trong tay.

Nếu bây giờ Quỷ Diện vẫn chưa tấn công họ, Dương Húc Minh cần phải học thêm kiến ​​thức. Bằng cách này, hắn mới có thể có thêm nhiều đường lui khi đối mặt với Quỷ Diện.

Dù gì đi nữa, kiến ​​thức chính là sức mạnh.

...

Một ngày nọ, trong khi đang xuống lầu lấy Coca trong tủ lạnh, Dương Húc Minh bỗng thấy có người ngoài cổng: “Ai thế?” Thầy Nhạc hiện đang trực, chỉ có một mình hắn ở phòng khách.

Dương Húc Minh đi thẳng ra mở cửa, thấy một người đàn ông mặc quần áo màu xanh lam đang đứng ngoài đó.

Người lạ hỏi: “Đây có phải là nhà của cô Ứng không?”

"Vâng..." Dương Húc Minh tiện tay lấy túi ni-lông của người mặc đồ shipper trước mặt này, phát hiện trên túi có dòng chữ “Hiệu thuốc XX”. Người shipper vừa xoay lưng đi, sau lưng đột nhiên có tiếng bước chân vang lên gấp gáp. Dương Húc Minh quay đầu lại, trông thấy Ứng Tư Tuyết đang vội vã chạy xuống lầu với vẻ mặt hoảng sợ.

Cô ấy nhìn thấy Dương Húc Minh đang đứng đó với chiếc túi trên tay. Sau khi giật lấy chiếc túi chưa được mở ra, cô nàng thở phào nhẹ nhõm rồi xoay người rời đi. Cái dáng vẻ vội vã ấy khiến Dương Húc Minh nhẩm đoán, “Sao thế? Lẹ lẹ chạy lên để chiến game à? Mà em nè, tại sao em lại mua thuốc? Em bị bệnh à?" Ứng Tư Tuyết bước đi gấp gáp, trả lời mà không thèm quay lại: "Không có gì đâu!Anh đừng quan tâm."

Nói xong, cô ấy bước lên cầu thang, chạy về phòng và đóng sầm cửa lại.

Dương Húc Minh thở dài, tựa hồ như nhìn thấy chính mình qua bóng dáng ấy. Sau đó, hắn cầm lon Coca lên lầu, trở về phòng, tiếp tục giải mã quyển sách da người. Không lâu sau khi Dương Húc Minh rời khỏi, phòng của Ứng Tư Tuyết nhẹ nhàng mở ra một khe.

Đi qua cửa, Ứng Tư Tuyết lặng lẽ nhìn ra bên ngoài. Sau khi xác định Dương Húc Minh đã trở về phòng, cô mới nhẹ nhàng mở cửa, bước ra ngoài.

Bước chân của Ứng Tư Tuyết rất nhẹ nhàng. Mặc dù bây giờ không có ai ở đây, cô ấy vẫn lén lút lẻn vào phòng tắm.

Nhẹ nhàng mở cửa, Ứng Tư Tuyết bước vào trong, lại bật ứng dụng đặt hàng lên. Không có bất cứ âm thanh nào vang lên trong suốt quá trình này. Ngộ nhỡ có động tĩnh, cô nàng lại sợ tên ngáo Dương Húc Minh ấy sẽ đến hỏi cho ra lẽ. Dương Húc Minh là người đầu tiên nhận được món hàng mà cô đặt online! Quá đáng!!!! Cực kỳ quá đáng mà!

Khi đặt hàng, cô ấy đã ghi chú rõ ràng là: Gọi cho người đạt khi đến nơi. Kết quả là, thanh niên shipper kia đến gõ cửa nhà luôn, hoàn toàn phớt lờ dòng ghi chú của cô, cũng không hề gọi lấy một cuốc điện thoại.. Ngộ nhỡ Dương Húc Minh nhìn thấy que thử thai bên trong, cô còn mặt mũi nào để gặp gỡ người ta đây?

Bà mày lên ứng dụng nhấn report mày! Thiệt là quá đáng!

Ngồi trên bồn cầu trong phòng tắm, Ứng Tư Tuyết xoa mặt mình thật mạnh, hít một hơi thật sâu.

"Nhiều cặp vợ chồng cầu đêm cầu ngày để có được một đứa con cơ mà, chứng tỏ không phải dễ dàng để một người phụ nữ có thể cấn thai."

Lâu lâu, rối loạn kinh nguyệt cũng là bình thường thôi, đâu có phải rối loạn kinh nguyệt là có thai đâu mà!!!... Ừ... Hẳn là như vậy... Không sao đâu... Đừng làm bản thân sợ hãi... Đừng làm chính mình sợ hãi..."

Sau khi thở hổn hển một hồi, Ứng Tư Tuyếtlấy que thử thai vừa mua ra. Nhìn que thử trên tay mình, Ứng Tư Tuyết chợt cảm thấy vô cùng bối rối, dường như sợ hãi một chuyện gì đó.

Nhưng vài giây sau, cô ấy hít một hơi thật sâu và đột ngột xé chiếc hộp ra, nghiêm hẳn sắc mặt.

"Thành công hay thất bại... sẽ quyết định trong lần test này!!!

Lạy trời... cho con đừng mang thai!!!"