Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 524: Hai vạch

Dịch: Niệm Di

Nhóm dịch: Vô Sĩ

***

Trong phòng tắm, Ứng Tư Tuyết rất rối.

Vẻ mặt cô ấy giống như một người sắp chết, đầy vướng bận trong lòng. Tay cầm que thử thai của cô nàng run nhẹ. Theo logic, hôm nay phải là ngày thứ hai của kỳ rụng dâu. Tuy nhiên, mấy quả dâu ấy thường rất đúng giờ cơ mà, không bao giờ trễ hẹn như lần này cả. Ứng Tư Tuyết muốn phát điên lên

Chuyện quái gì thế này?

Tại sao một cô gái trong trắng như mình lại bị như vậy?

Suy cho cùng, tất cả những điều này là do lỗi của tên Dương Húc Minh nha!

Hẳn là do tên khốn kiếp ấy dám chiên dầu con của mình trước mặt Lý Tử làm chị ấy nổi điên lên. Nếu không, Lý Tử đã trở thành lệ quỷ, không thể nào còn giữ chấp niệm sinh con như vậy được. Nếu không có nỗi chấp niệm này, thì chắc chắn là phân thân của Lý Tử ở thời kỳ chiếm giữ vong hồn của chị ấy cũng sẽ không muốn sinh em bé như vậy và dĩ nhiên cũng không khống chế bản thân mình làm cái chuyện ấy ấy với tên khốn kia. A... Chết tiệt nhaaaaaa! Xét đến cùng, cũng là cái tên Dương Húc Minh đáng chết nha!!!!

Ứng Tư Tuyết càng nghĩ càng giận, nhưng giận hay không thì cũng là chuyện đã rồi, lần này chỉ có thể chịu đựng trong lặng câm.

Chắc chắn là cô không bao giờ có thể chạy ra nói với Dương Húc Minh rằng, em đã làm chuyện ấy ấy với anh trong khi bị phân thân của Lý Tử nhập hồn; giờ anh phải chịu trách nhiệm với em. Cái tên ngốc nghếch Dương Húc Minh luôn luôn khẳng định là bản thân một lòng một dạ với Lý Tử cơ mà. Làm sao mình có thể kêu hắn phản bội Lý Tử để đến với mình được? Hơn nữa, chưa nói đến việc hắn có đồng ý hay không, dù hắn chấp nhận thì liệu Lý Tử có chịu buông tay hay không chứ?

Một khi nói rõ ràng vấn đề này, chẳng những không có gì tốt đẹp với cả đôi bên, mà còn tạo ra tình huống rất xấu hổ khi gặp mặt sau này nữa. Thậm chí, có rủi ro cả hai đều không thể xem nhau như bạn bè được.

Ứng Tư Tuyết không thể nào tiếp thu cái kết quả như thế này được.

Trong cuộc đời này, thật khó để gặp được một người bạn đồng hành hiểu và trân trọng nhau như thế. Dù không thể trở thành vợ chồng, ít nhất cả hai cũng có thể trở thành tri kỷ nhau cả đời! Bởi vậy, giờ cô chỉ có thể cầu nguyện cho tên Dương Húc Minh đó “bắn súng” không chuẩn thôi.

Dù gì đi nữa, hai người cũng chung chạ nhau không quá nhiều, chỉ “ấy ấy” có vài lần thôi mà, chắc không xui xẻo đến nỗi cấn bầu như vậy đâu.

Sau khi đọc xong hướng dẫn sử dụng que thử thai, Ứng Tư Tuyết bèn hít một hơi thật sâu.

Sau đó, cô lấy một chiếc cốc nhựa ra, đặt giữa hai chân. Trong tiếng thì thầm và run rẩy của Ứng Tư Tuyết, có ai đó bắt đầu trút bầu tâm sự trong căn phòng vệ sinh nhỏ.

Sau vài giây, lượng nước tích trữ khó chịu trong người đã được giải phóng ra khỏi người. Ứng Tư Tuyết lấy chiếc cốc nhựa đựng đầy nước tiểu ra.

Nhìn cốc nước ấm nhỏ trước mắt, cô cẩn thận đưa que thử thai vào rồi cẩn thận quan sát ô kết quả trên thân chiếc que.

Sau nửa phút, Ứng Tư Tuyết lấy que thử thai ra, lo lắng nhìn vào cửa sổ ở giữa que thử thai. Vị trí cửa sổ này là nơi xác định kết quả cụ thể. Và Ứng Tư Tuyết không phải đợi quá lâu; ngay sau đó, một vạch đỏ dần hiện ra trên trang giấy trắng ở ô kết quả.

Một vạch đỏ mà thôi!

Ứng Tư Tuyết thở phào nhẹ nhõm, tựa như tảng đá lớn trong lòng cô cuối cùng cũng chịu rơi xuống.

Thật tuyệt vời, dường như mình không hề có thai. Mình đã nói mà, làm thế mình lại mang thai được... Ha ha ha ha...

Nhưng một giây tiếp theo, Ứng Tư Tuyết sượn cứng cả mặt, nụ cười cũng gượng gạo dần. Vì bên cạnh vạch đỏ thứ nhất, vạch đỏ thứ hai dần dần nổi lên. Ban đầu chỉ là một vết mờ, vạch đỏ thứ hai ấy cứ rõ dần, rõ dần.

Cứ như là một bộ phim quay chậm vậy, cuối cùng, vạch đỏ thứ hai cứ hiện ra rành rành hoàn chỉnh trước mặt Ứng Tư Tuyết như thế.

"Cái méo gì vậy!!!!!!!" Ứng Tư Tuyết không thể tin vào cái sự thật này được.

Có chuyện gì thế này? Nhìn que thử thai trên tay, Ứng Tư Tuyết rối như tơ vò. Cô thật sự cấn thai ư?

Trời ơi... Mình nên làm gì bây giờ? Mình phải nói cho Dương Húc Minh như thế nào đây?

Hay mình không nói nhỉ?

Nhưng nếu không nói, mình phải rời khỏi anh ấy trước khi bụng mình to lên nha! Như thế mới không bi bất cứ ai phát hiện ra! Sau đó, tự mình sẽ sinh ra đứa bé, làm như vậy mới không khiến Dương Húc Minh khó xử. Nhưng mà, ngộ nhỡ sau này con mình hỏi cha nó là ai, mình phải trả lời như thế nào đây? Mình nên trả lời thế nào bây giờ?

Có nhất thiết phải để đứa bé này sinh ra mà không có cha hay không?

Rồi nó trưởng thành trong hoàn cảnh mồ côi cha như thế hay sao?

Ứng Tư Tuyết đột nhiên nghĩ đến bản thân mình khi còn nhỏ. Việc cha mẹ không chịu trách nhiệm với con cái của mình sẽ khiến đứa nhỏ vô cùng đau đớn.

Nếu trong tương lai, đứa con bé bỏng của cô cũng giống cô thì sao?

Ứng Tư Tuyết che mặt lại, kêu lên thảm thiết. Ai có thể giúp cô ấy vào lúc này đây? Cô nghĩ hoài, mà không nghĩ ra bất cứ ai cả. Cô không có mẹ, cũng không cha, không người thân, bạn bè. Người duy nhất đáng tin cậy và có thể để cô giãi bày nỗi đau trong lòng lại chính là cha của đứa bé trong bụng cô.

Nhưng cô lại không thể nói cho hắn biết cơ mà!

Chẳng lẽ mình phải phá thai ư? Để đứa bé phải tan biến khi chưa nhìn thấy tia sáng đầu tiên của thế giới này à? Nhưng cô ấy không muốn làm điều đó! Tại sao mình lại muốn phá đi đứa con của mình chứ? Chuyện này là không thể được.

Trong phòng tắm, Ứng Tư Tuyết ôm mặt, ngồi trên bồn cầu, khóc thút thít.

"Dương Húc Minh!!!”

"Anh là thằng khốn!!!"

...

Hiện đang là buổi trưa, trời nắng chói chang.

Trên ban công sân thương nhìn ra khu vường, Dương Húc Minh, Ứng Tư Tuyết và Nhạc Chấn Đào ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ. Đồ ăn trên bàn gồm mấy món ăn cơm gia đình, do chính tay Nhạc Chấn Đào nấu nướng. Bây giờ là giờ ăn trưa. Trong khoảng thời gian ở trong biệt thự, mọi người đều ăn trưa và ăn tối tại đây. Dương Húc Minh nhìn Ứng Tư Tuyết ngồi đối diện, hơi bối rối, "Hình như mắt em bị sưng đó… Tối hôm qua ngủ không ngon sao?”

Ứng Tư Tuyết ngẩng đầu, liếc hắn, lạnh lùng trả lời: “Không, tối qua ngủ ngon lắm.”

“Vậy thì tốt...” Dương Húc Minh ngượng ngùng, "Anh tưởng tối qua em thức khuya chơi game."

Có phải do mình giúp cô ấy nhận hàng order hồi sáng không nhỉ? Tại sao có vẻ như đại tiểu thư đang vô cùng bực tức mình một chuyện gì đó? Cái cách trả lời cục súc như vậy đâu có phải là phong cách của cô ta. Hay có thứ gì đó trong cái món hàng kia, mà thứ đó là đồ riêng tư của con gái và mình không được phép nhìn vào? Nếu trông thấy, chắc chắn sẽ rất xấu hổ, nên cô ấy mới quạu quọ với mình như vậy ư? Ví dụ như... là băng vệ sinh nhỉ?

Dù nghĩ vậy, nhưng hắn không dám hỏi thêm câu nào nữa. Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng Ứng Tư Tuyết cũng không chịu giải thích được. Tình trạng này khiến Dương Húc Minh cảm giác mình đang có lỗi, nhưng lại chẳng biết mình mắc lỗi ở điểm nào.

Thế là, hắn chỉ có thể cắm đầu ăn cơm.

Nhạc Chấn Đào bên cạnh thấy hai người như vậy, ngẫm nghĩ một lát bèn cười nói:

"Nhắc mới nhớ, đêm nay có hội hoa đăng ở ngoại ô phía Tây, có lẽ rất náo nhiệt và thú vị đấy.

Ngày nào cũng ở trong biệt thự, anh phát ốm luôn rồi. Hay là chúng ta đi dạo một vòng nhé... Người anh em, cậu nghĩ thế nào?

"..."

Dương Húc Minh nhìn Ứng Tư Tuyết trước mặt, sau đó trả lời: "Em nghĩ chúng ta không nên chạy ra ngoài chạy lung tung. Không phải đại tiểu thư đã bảo Quỷ Diện rất nguy hiểm sao? Ngộ nhỡ mụ ấy giết tới đây...””

“Em muốn đi!” Đột nhiên, Ứng Tư Tuyết nói ngắn gọn, “Em muốn đi dạo chơi.” Cô nhìn Dương Húc Minh với khuôn mặt lạnh lùng, “Anh sẽ đi cùng em chứ?”