Tây Cung Hoàng Hậu

Chương 5

Sáng ra, chúng tôi ngủ dậy trong trạng thái chân tôi gác lên người anh ấy. Tôi ngại ngùng bỏ chân xuống thì người đó cũng tỉnh giấc.

- Xin... Xin lỗi....

Tôi ấp úng.

- Không sao. Chắc đây là thói quen của em hả?

- Vâng. Ở nhà ngủ với em em thường như vậy.

- Ừm. Tôi cũng có một đứa em gái. Năm nay nó học lớp 11 rồi. Còn em?

- Em học đại học năm 4 rồi, em 22 tuổi.

- Uh, em học khoa gì?

- Khoa Ngôn ngữ Trung ạ, còn anh?

- Anh học Y Đại học X.

- Ui, trường đó giỏi lắm đó ạ. Cả nước mỗi năm chắc chỉ tuyển khoảng 200 sinh viên thôi. Các anh chị đó sau này đều trở thành những bác sĩ rất giỏi, những thiên thần áo trắng.

- Em nói quá rồi. Chúng tôi cũng chỉ là người bình thường, không phải thánh nhân, cũng có sinh lão bênhh tử...

Một không khí trầm lắng bao trùm lấy chúng tôi. Vụ tai nạn ấy, lần thuốc mê ấy... Đã cuốn chúng tôi vào vòng xoáy kỳ lạ này.

- Thôi, dậy rồi thì rửa mặt ăn sáng nào!

Anh nói.

Tôi mỉm cười, cũng xuống giường bắt chước anh vệ sinh cá nhân.

Xong xuôi, chúng tôi cùng nhau đi dạo vườn thượng uyển, thư viện... Nói chung là bất cứ nơi nào mà thái giám giới thiệu và liên quan đến công việc của anh thì chúng tôi đều đi.

Theo tôi tìm hiểu được, thì thời gian anh ở đây còn ít hơn tôi, chỉ một buổi chiều mà thôi. Vậy mà, anh đã học hỏi được nhiều như vậy. Chả bù cho tôi.

Tôi dẫn anh đến "nhà" của tôi. Thấy tân đế đến, ai cũng bất ngờ. Chỉ bởi vì trong cung có tiền lệ, chỉ có phi tần đến cung hoàng đế chứ rất hiếm khi hoàng đế đến gặp phi tần. Kể cả người đó có là Hoàng hậu.

- Hà Linh, Thu Nguyệt!

- Các ngươi xem ai đến nè.

Tôi hắng giọng gọi các nàng. Rốt cuộc thì đã thực sự nhập tâm làm một chủ tử rồi.

- Dạ, nương nương.

Hai người từ trong viện bước ra. Thấy tôi và người mặc áo trắng thêu nổi hình rồng và thắt lưng xanh, bọn họ đã đoán được thân phận của người này mà quỳ xuống.

- Chúng nô tỳ thỉnh an Hoang thượng, thỉnh an Hoàng hậu nương nương.

- Đứng dậy cả đi.

Hoàng thượng nói.

Lúc này, các nàng mới dám len lén nhìn lên, thấy mặt tôi vui vẻ thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Hoá ra, các nàng tưởng tôi xảy ra chuyện gì mới khiến Hoàng đế ngự giá đến đây.

- Các ngươi lại lo lắng hả. Xem kìa, ta là ai chứ, là chủ nhân của các ngươi đó. Mà có chủ nhân nào lại để nha hoàn phải lo lắng không nào?!

- Dạ, nương nương nói đúng lắm. Chúng nô tỳ mừng cho nương nương.

- Mau, mang đồ gì ngon ngon dâng lên Hoàng thượng đi.

- Dạ.

Tôi quay sang nhìn Dương ca, phát hiện hắn cũng vừa lúc nhìn tôi.

- "Lão gia", huynh ăn bánh hạnh nhân được không?

- Được chứ!

Sau này, cả cung đều biết xưng hô đặc biệt của bọn tôi :"Lão gia" - "Nương tử". Nghe có vẻ hơi buồn cười nhưng theo lý giải của tôi, thì đó còn đỡ sến hơn là chàng với thiếp. Hơn nữa, hắn là Hoàng đế, lại hơn tuổi tôi nên gọi vậy cũng "đúng chuẩn". Còn hắn, chỉ giải thích đơn giản là ngay từ lần gặp đầu tiên, biết tôi đã từng là bệnh nhân của hắn thì hắn đã sớm xem tôi là nương tử, xem tôi là người nhà mà đối đãi rồi. Do vậy, tôi không cần phải suy nghĩ nhiều, chỉ cần vui vẻ ở tại Trường Tây cung là được rồi.