Thanh âm tình yêu

Chương 1: Món nợ khổng lồ

“Để xem.” Đới Linh Lị đưa muỗng canh lên húp một ngụm rồi nêm nếm thêm chút nữa. Cuối cùng cũng thành công trong lần đầu thử làm món canh thanh nhiệt mùa hè này rồi. Múc đầy ra hộp nhựa rồi đêm cất vào tủ lạnh, lát nữa ba về cô sẽ mang cho ông uống.

Liếc nhìn đồng hồ đã gần mười hai giờ trưa, xem ra ba cô cũng sắp đi làm về tới nhà rồi.

Đới Linh Lị bưng mâm thức ăn đã chuẩn bị tươm tất ra bàn, cô không quên chắp tay trước bàn thờ của mẹ. Miệng lẩm bẩm:

“Con mời mẹ dùng bữa.”

Mẹ cô mất năm cô lên ba, vậy nên từ đó tới giờ, chỉ có hai cha con Đới Linh Lị nương tựa nhau mà sống.

Vì thiếu vắng tình thương của mẹ từ khi còn quá nhỏ nên Đới Linh Lị đã tự học hết cách làm mọi việc, vừa tự tạo chỗ dựa cho bản thân mà nhiều lúc còn trở thành chỗ dựa cho ba mỗi khi ông mệt mỏi.

Cạch...

Tiếng mở cửa vang lên.

Đới Linh Lị xoay đầu về phía cửa ra vào, khi vừa nhìn thấy ba mình đang bước vào, cô liền reo lên, “Ba!”

Nhưng cô hơi ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt lo lắng của ba mình, cô đứng dậy bước tới gần ông, nhỏ giọng hỏi han:

“Có chuyện gì sao ạ?”

Ba cô nhìn cô một lúc sau đó lại thở dài, ông nói với giọng dường như sắp khóc nấc lên, “Ba xin lỗi, Lị Lị à...”

**

“Cái gì? Món nợ khổng lồ?”

Hạ Tử Minh không kiềm nổi sự bất ngờ mà hét toáng lên, đã vậy lại còn suýt làm rơi cả ổ bánh mì vừa mua.

Đới Linh Lị chau mày nhìn cậu ta, “Cậu hét cái gì?”

Hạ Tử Minh trợn tròn mắt nhìn Đới Linh Lị đang bình thản mà ăn bánh mì như thể không có chuyện gì to tát, năm trăm vạn NDT (khoảng 1.798.381.480 VNĐ) không phải là con số nhỏ, huống hồ gia cảnh nhà Đới Linh Lị lại chẳng phải thuộc dạng giàu có.

Hạ Tử Hiên ngồi cạnh bên, nhìn bộ dạng giả vờ bình tĩnh của Đới Linh Lị mà cũng có chút lo lắng. Hạ Tử Minh và Hạ Tử Hiên là anh em song sinh, cả hai người bọn họ cùng Đới Linh Lị cũng là thanh mai trúc mã của nhau, bây giờ bạn mình gặp chuyện lại chẳng thể giúp gì được. Loại cảm giác bất lực này cũng quá khó chịu rồi.

“Cậu tính làm thế nào?” Hạ Tử Hiên đưa cho Đới Linh Lị một chai nước cam, loại mà cô thích uống nhất.

Đới Linh Lị cầm lấy, đưa lên tu một hơi thật sâu rồi mới nói, “Ba tớ đã xuất ngoại làm việc kiếm tiền trả dần rồi. Còn tớ thì đang kiếm một nhà nào đó cần quản gia, dù sao tớ cũng làm tốt việc nhà mà.”

“Không được, tớ không đồng ý!” Hạ Tử Minh nghe xong lại hét toáng lên thêm lần nữa, Đới Linh Lị và Hạ Tử Hiên đều khó chịu nhìn cậu ấy, tự hỏi tên này rốt cuộc đang nổi điên cái gì?

“Cậu thân là con gái sao có thể ở nhà người khác một mình được chứ? Cậu không sợ sao?”

Đới Linh Lị lắc lắc chai nước trong tay, thản nhiên trả lời, “Cậu đừng lo lắng. Người giới thiệu là người quen của bố tớ nên cũng yên tâm một chút, với lại tớ cũng không phải loại con gái yếu đuối. Cậu là nên lo cho người thuê tớ đi.” Nói rồi, cô vừa cười vừa vỗ vai Hạ Tử Minh một cái thật mạnh.

Hạ Tử Minh lúc này mới nhớ ra, người bạn này của cậu là đai đen Taekwondo nha!

“Anh phí sức lo cho cậu ấy làm gì. Anh quên mất tên trộm móc túi cậu ấy lần trước ở tàu điện ngầm đã bị cậu ấy đánh như thế nào rồi sao?” Hạ Tử Hiên khi nhớ lại cảnh tượng đó vẫn không khỏi sởn gai ốc vì sợ, cậu ấy đánh người cũng hăng quá đi mất.

“Hạ Tử Hiên, cậu muốn chết à?” Đới Linh Lị thừa nhận bản thân cô thực sự rất hung dữ nhưng cô ghét nhất người khác nói về cô như vậy.

Hạ Tử Hiên thấy cô gằn giọng và nhìn mình với con mắt đáng sợ như vậy thì lập tức quay mặt sang chỗ khác, vờ như không biết gì.

“Mà phải nói người thuê cậu là ai thế?”

Đới Linh Lị sau khi nghe câu hỏi của Hạ Tử Minh thì trầm ngâm một lúc rồi như nhớ ra gì đó bỗng reo lên, “À là một người tên là Dịch Khải Trạch, nghe nói anh ta còn khá trẻ nhưng tuổi chính xác thì tớ không biết. Còn nữa, anh ta là một nhà văn.”

“Bao giờ cậu đến đó làm?” Hạ Tử Hiên hỏi.

“Ngày mai.”

“Cái gì?”

Hạ Tử Hiên và Hạ Tử Minh đồng loạt hét lớn khiến Đới Linh Lị phải nhăn nhó, theo phản xạ bịt tai lại nếu không sẽ thủng màng nhĩ mất.

“Như vậy không phải quá sớm rồi sao?” Hạ Tử Hiên nhìn Đới Linh Lị, vẻ mặt có chút lo lắng.

Hạ Tử Minh nghe em trai nói vậy liền gật đầu lia lịa, tỏ ý tán thành.

“Ổn mà. Người quen của ba tớ đã giới thiệu thì tớ cũng nên đặt niềm tin một chút chứ.” Đới Linh Lị căn bản chỉ muốn làm việc thật nhanh để giúp ba trả xong hết khoản nợ để hai ba con có thể lại sống một cuộc sống an nhàn và thanh thản, không phải mỗi người một nơi, lúc nào cũng lo nghĩ về chuyện tiền nong như bây giờ.

Hạ Tử Minh nghe xong lại muốn nói thêm gì đó nhưng đã nhanh chóng bị Hạ Tử Hiên cướp lời, “Nếu cậu đã muốn làm vậy thì tớ sẽ ủng hộ cậu. Có gì khó khăn cứ nói với bọn tớ, nếu giúp được thì bọn này sẽ giúp cậu hết mình.”

Đới Linh Lị đang đưa mắt nhìn về phía trước bỗng xoay sang nhìn Hạ Tử Hiên với khuôn mặt tươi cười, nhẹ nhàng cất lên giọng nói vui vẻ:

“Cảm ơn cậu.”