Hạ Tử Minh thấy thế thì cũng chỉ đành bất đắc dĩ đồng ý, cô bạn này một khi đã quyết thì sẽ làm hết mình, kể cả là ai cũng không ngăn cản được.
Cậu bây giờ có nói thêm nữa thì cũng chỉ là đang nước đổ lá khoai.
“Thôi tớ phải về đây.” Nói rồi, Đới Linh Lị đứng dậy, “Gặp sau.” Xoay người sang hai bên vẫy tay tạm biệt với hai người bạn của mình sau đó là chạy đi mất.
Hạ Tử Hiên với Hạ Tử Minh vẫn ngồi đó, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, có lẽ họ thực sự lo lắng cho Đới Linh Lị.
“Anh à, đừng lo lắng quá. Em tin tiểu Lị biết phải làm gì mà.” Hạ Tử Hiên đứng dậy, nhìn anh mình vẫn còn đang trầm tư.
Hạ Tử Minh vì câu nói của em trai mà cũng đành nở nụ cười bất đắc dĩ, cuối cùng cũng đứng dậy rời đi,
“Ừm.”
**
“Đây rồi!” Đới Linh Lị tay xách theo túi đựng quần áo đứng trước căn nhà nhìn bề ngoài có vẻ cũ kĩ giống với căn nhà cũ của cô nhưng nơi này lại đặc biệt hơn hẳn, nó vẫn có nét hiện đại vốn có của một ngôi nhà giữa lòng trung tâm thành phố lớn.
Cô nhấn chuông cửa một hồi nhưng vẫn không thấy ai ra mở cửa.
Đới Linh Lị liền thử mở cửa xem sao thì cửa lại không khóa, cô tò mò bước vào trong.
“Oa.” Đới Linh Lị vô thức thốt lên.
Bên trong còn đẹp và rộng hơn cô tưởng nhiều. Nhưng bừa bộn quá thể.
Giấy viết bị vò nặn và quăng ở khắp nơi trong nhà, túi rác vẫn được đặt ngay ở cửa ra vào, người chủ căn nhà này còn chẳng thèm quét dọn nhà cửa, bảo sao nền nhà lại bụi bặm như vậy.
“Nhưng chủ nhà không có nhà sao?” Đới Linh Lị đi vòng quanh căn nhà một hồi vẫn không thấy vị chủ nhà này ở đâu, cô bắt đầu lo sợ rằng bản thân đã đi nhầm nhà nhưng rõ ràng là trên tờ giấy ghi rõ vị trí nhà là nơi này kia mà.
Đang bối rối, loay hoay không biết làm sao thì từ sau cô bắt đầu xuất hiện một bóng người, người đó đầu tóc bù xù, tóc còn dài tới ngang vai.
“Em làm gì ở đây?”
Đới Linh Lị đang tập trung suy nghĩ bỗng nghe thấy có giọng nói liền đột ngột quay người về sau mà cũng vì thế mà vô tình chạm phải ngay ngực người này khiến anh ta và cô ngã ngửa ra phía sau.
“Ôi trời ạ.”
Đới Linh Lị vì quá sợ nên đã nhắm mặt lại, cho tới khi mở mắt ra và nhận thức được tình hình thì cô là đang nằm đè lên một người con trai lạ mặt.
Ngay lập tức leo xuống khỏi người anh ta, Đới Linh Lị liền cúi đầu xin lỗi lia lịa.
“Em xin lỗi, em không cố ý đâu ạ!”
Người con trai này từ từ ngồi dậy, anh ta mặt mày cau có xoa xoa đầu mình. Giọng nói có chút bực dọc,
“Em là ai?”
Đới Linh Lị ngớ người ra một lúc sau đó mới trả lời, “Em là Đới Linh Lị, từ giờ em sẽ sống ở đây, mong anh giúp đỡ!”
“Đới Linh Lị?” Mặt anh ta bắt đầu giãn ra thay vào đó là khuôn mặt khó hiểu nhìn từ trên xuống dưới cô,
“Năm nay em bao nhiêu tuổi?”
“Em mười- mười bảy tuổi.”
Không biết Đới Linh Lị có trả lời chỗ nào khiến người này không hài lòng hay không nhưng khi vừa nghe cô nói về tuổi của mình, anh ta tặc lưỡi tỏ vẻ rất bất lực.
Từ nãy tới giờ, Đới Linh Lị vẫn cảm thấy sợ người này, cô đưa tay thủ sẵn thế võ, nếu anh ta dám làm điều gì đồi bại, cô sẽ cho anh ta nếm thử một đấm.
Người con trai này vò đầu bứt tai một lúc sau đó là đứng dậy bỏ đi, “Đi với tôi.”
Đới Linh Lị nghe vậy liền lật đật chạy sau anh ta.
Anh ta đưa cô tới một căn phòng chỉ toàn là sách, không chỉ có mỗi sách, căn phòng này còn đầy những hộp giấy bìa cứng bày bừa bộn ra nền nhà. Trông không khác gì phòng kho.
“Phòng của em đây.”
“Đây hình như không phải là phòng trống ạ?”
Căn phòng này muốn dọn dẹp để có thể ngủ thì cũng mất rất nhiều thời gian với lại nó cũng khá chật chội nữa, anh ta không phải là quá vô tâm đi chứ? Đới Linh Lị miệng thì nở nụ cười bất đắc dĩ, trong lòng thì đang nghĩ như vậy.
Nhưng anh chàng này không chỉ vô tâm mà còn vô cùng độc miệng.
“Ở miễn phí thì đừng đòi hỏi.”
Nói rồi, anh ta định quay lưng bỏ đi nhưng Đới Linh Lị như nhớ ra gì đó liền nói, “À phải rồi ạ, anh Dịch Khải Trạch đang ở đâu ạ? Anh ấy đang đi vắng sao ạ?”
Người con trai kia nghe xong liền quay mặt nhìn Đới Linh Lị, hai mày anh ta chau lại, “Em nói gì nghe vô lý thế? Dịch Khải Trạch là tôi đây mà?”
Hả?
Đới Linh Lị cả người lập tức cứng đờ, cô tưởng nhà văn thì phải là một người đàn ông trung niên già dặn kia chứ? Quan trọng hơn là kì quặc và thô lỗ như người này cũng có thể viết ra những câu hay ý đẹp sao?
“Ý-ý em là trước khi tới đây thì em nghĩ anh phải là một người lớn tuổi hơn cơ nhưng không ngờ…”
Dịch Khải Trạch hình như còn chẳng thèm nghe cô nói hết câu.
“Sao cũng được. Em làm gì thì làm miễn là đừng làm ồn. Tôi còn phải làm việc.”
Anh rời đi ngay sau khi nói xong.
Đới Linh Lị vẫn đứng ngơ ngác ở đó, cô cảm thấy khó chịu với thái độ của người này đối với mình nhưng biết làm sao được khi anh ta là ông chủ của cô và anh ta có thể làm như thế.
Thở dài một hơi, Đới Linh Lị nhanh chóng bắt tay vào dọn dẹp sơ qua căn phòng để còn có chỗ cất đồ đạc và có chỗ ngủ.
Đúng là nhà văn có khác!
Đới Linh Lị trầm trồ trước đống sách được chất đống trên kệ và ở những hộp giấy đặt khắp căn phòng.
Hiếu kì lật thử vài quyển xem sao, đây đều là sách thể loại tiểu thuyết, ngôn tình có, kiếm hiệp có, hành động có. Xem ra người này không thích đóng khung mình trong một thể loại gò bó nào cả, thể loại nào anh ta cũng viết từ một tới vài ba cuốn thì phải?
“Xong rồi!”