5 giờ sáng
Đới Linh Lị có thói quen thức dậy rất sớm để chuẩn bị tươm tất mọi thứ từ đồ ăn sáng cho tới bữa trưa vì buổi trưa cô sẽ mang theo cơm hộp nên không thể có mặt ở nhà nấu cơm được.
Hì hục đi chợ, nấu ăn khoảng 1 tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng hoàn thành mọi thứ để kịp giờ đi học.
Đới Linh Lị chỉnh đốn lại đồng phục đi học của mình sau đó cô hí hoáy viết ghi chú lại cho anh. Đêm qua hình như anh lại thức xuyên đêm để làm việc thì phải.
Khi mới 3 giờ sáng, Đới Linh Lị mơ màng tỉnh giấc thì tiếng gõ bàn phím vẫn vang lên không ngừng nghỉ. Bây giờ là 5 giờ, có vẻ anh đã chợp mắt một giấc rồi thì phải.
“Em sẽ về sớm.” Đới Linh Lị cẩn thận viết chữ ngay ngắn, dễ nhìn, “Xong rồi!”
Viết ghi chú xong, cô sẽ đem những tờ giấy ghi chú dán lên từng hộp nhựa theo đúng tên món ăn ở bên trong rồi đem tất cả cất vào tủ lạnh, khi tới trưa, anh chỉ cần đem chúng bỏ lò vi sóng hâm lại là ăn được ngon miệng rồi.
Hôm nay cô đã nghiên cứu rất kĩ về những món ăn nhanh nhưng đủ chất dinh dưỡng và món của ngày đầu tiên đấy chính là sandwich. Đới Linh Lị đã cố tình làm rất nhiều loại nhân khác nhau, có nhân đậu phộng, nhân sốt cà chua, nhân thịt bằm.
Đương nhiên anh ăn sẽ không bị ngán rồi.
Nhưng để làm hết đống này thì Đới Linh Lị đã phải rất cực nhọc nha.
Liếc nhìn đồng hồ đã gần 6 giờ rưỡi, cô vội vàng cầm lấy cặp sau đó là chạy thật nhanh ra cửa. Trước khi đi cô còn không quên cười tươi, nói:
“Em đi đây ạ.”
Cạch.
Mở cửa chạy thật nhanh về phía bến xe buýt, miệng ngậm một lát sandwich.
**
Bến xe.
“Tiểu Lị, mau lên!” Hạ Tử Minh gọi to.
Đới Linh Lị đứng từ xa đã trông thấy hai cậu bạn của mình. Từ khi lên cấp 3, vì nhà cô khá xa trường mà họ lại có xe đạp nên hai người bọn họ đã có nhiệm vụ phải hộ tống cô tới trường an toàn.
“Đây.” Đới Linh Lị chìa ra hai miếng bánh mì sandwich, “Nhân hai cậu thích nhất đấy.”
Sau khi cả hai nhận lấy bánh mì, Đới Linh Lị mới yên vị trên yên xe của Hạ Tử Minh.
Xe bắt đầu lăn bánh, trên đường đi, cặp anh em song sinh không ngừng hỏi cô về việc làm quản gia.
“Tiểu Lị, sao rồi? Mọi chuyện ổn chứ? Hắn ta có làm gì cậu không?” Hạ Tử Minh vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi.
“Mọi thứ đều bình thường cả ấy mà. Tớ không ngờ người chủ nhà lại trẻ lắm đó, với lại anh ấy còn khác xa so với tưởng tượng của tớ nữa.” Đới Linh Lị xé nhỏ một phần sandwich của mình, đút cho Hạ Tử Minh ngồi phía trước, “Ngon không?”
Hạ Tử Minh gật đầu lia lịa.
“Khác sao? Khác thế nào cơ?” Hạ Tử Hiên một tay cầm bánh mì, tay kia vịn chắc tay lái.
Đới Linh Lị nghĩ ngợi một hồi rồi mới nói, “Thì là tuy anh ấy nhìn có vẻ không thân thiện nhưng lại là một người khá tốt. Với lại cũng hay hành động kì quặc nữa.” Nói tới đây, Đới Linh Lị liền nhớ lại chuyện ban sáng.
“Kì quặc?”
Chẳng qua là lúc đó là khoảng 5 giờ kém, cô bước vào phòng tắm chuẩn bị đánh răng thì liền nhìn thấy một dáng người cao, gầy đang đứng trước gương, miệng thì không ngừng lẩm bẩm gì đó. Tuy lúc còn ở với bố, bố cô cũng hay đi làm về khuya nên cô đã quen với việc ở một mình vào ban đêm nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp phải loại chuyện thế này. Đới Linh Lị rón rén, bước chân cô nhỏ dần, tay cầm chắc cây chổi lau nhà. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm ra sau đó đập thật mạnh đuôi chổi xuống đầu người kia.
“Trời ạ, em làm cái gì thế hả? Đầu tôi muốn vỡ rồi đây này!”
Hả?
Đới Linh Lị đứng chôn chân trước cửa nhà tắm, giọng nói này không phải là?
“Em còn đứng đó làm gì với cái chổi nữa thế? Còn không mau đi ra chỗ khác.”
Đới Linh Lị nghe vậy liền đặt cây chổi về chỗ cũ sau đó là nhanh chân bỏ chạy đi mất.
“Các cậu xem, anh ấy kì quặc thật mà đúng không?”
Hạ Tử Hiên và Hạ Tử Minh nghe xong thì không nhịn được mà cười thành tiếng, họ gật đầu lia lịa, đồng ý với Đới Linh Lị.
“Nhưng mà anh ấy không phải người xấu. Tớ chỉ biết nói thế thôi, các cậu phải gặp mới biết rõ được.”
Cô chưa bao giờ nghĩ anh là người xấu kể cả lúc đầu, khi anh có thô lỗ với cô thật.
“Trời ạ, mới gặp có một ngày mà cậu đã khen người ta như thế rồi làm cho tớ ghen tị thật đó.” Nói xong, Hạ Tử Minh cười lớn.
“Ấu trĩ.” Miệng thì nói vậy nhưng Hạ Tử Hiện cũng nở nụ cười trên môi.
Đới Linh Lị thấy vậy liền nhanh nhảu đưa tay nắm chặt tai Hạ Tử Minh, cứ thế mà nhấc mạnh lên, “Này thì dám chọc tớ. Cho cậu chừa.”
“Tha mạng, nữ hiệp tha mạng, tiểu nhân không dám nữa.”
“Hahahaha, Hạ Tử Minh, anh vậy mà nhận thua nhanh thế.”
“Hạ Tử Hiên, cậu muốn chết phải không, lát nữa cậu biết tay tớ!”