Vào thời khắc Bách Lý Dực đi tiếp ứng Lê Châu Thành, binh sĩ của Khương Hồ ở trên thảo nguyên nghỉ ngơi gần mười năm bắt đầu rục rịch vùng dậy.
Tướng quân thủ thành sau khi nhận được thám báo Khương Hồ rục rịch nổi dậy liền đóng cửa thành chặn địch, đem bách tính trong thành dời đến Thanh Ninh Thành. Cũng thông báo tới 2 doanh trại trú quân còn lại gần Trữ Châu tới tiếp ứng.
Nhưng đối phương có tới 3 vạn, hơn nữa người Khương Hồ còn dũng mãnh thiện chiến, sau đợt tấn công đầu tiên, quân đội do Bách Lý Dực để lại cơ hồ chịu không nổi. Sau lần đầu giao chiến đã mất đi 4 thành nhỏ, tướng quân thủ thành hạ lệnh cố thủ, yêu cầu các binh sĩ liều mạng không được để cho Khương Hồ tiến vào Thanh Ninh Thành, cố gắng đợi viện quân đến.
Đám người ở Trữ Châu nhanh chóng phản ứng lại, đi tới vương phủ của Bách Lý Dực thỉnh cầu Thanh Vũ cùng 2 đứa bé rời khỏi Trữ Châu. Thanh Vũ nhìn dòng người chạy nạn đến Thanh Ninh Thành càng ngày càng nhiều, chỉ lắc lắc đầu, đáp ứng với yêu cầu của bọn họ đưa 2 đứa trẻ đến nơi an toàn, còn mình vẫn ở lại.
An Dung đứng bên cạnh nàng nghe thấy quyết định của nàng, trầm mặc ủng hộ lựa chọn của nàng. Cả An Dung cùng Thanh Vũ đều hiểu, Bách Lý Dực phải tạo dựng uy tín với bách tính Trữ Châu, vào giây phút quyết sinh tử cận kề này Thanh Vũ ---- thê tử của Bách Lý Dực không thể vứt bỏ nạn dân mà ham sống sợ chết được.
Giao chiến được 2 ngày, quân đội tiếp viện rốt cục cũng tới, vừa kịp lúc làn sóng Khương Hồ lần thứ 2 ập tới, ác chiến kéo dài.
Trong vương phủ, Thanh Vũ nghe Vinh Nhị báo cáo tình hình, lông mày nàng khẽ nhíu lại.
"Lương thực từ vùng phụ cận Trữ Châu ngày mai có thể đến Thanh Ninh Thành. Bách tính chạy nạn từ 4 thành nhỏ đã được sắp xếp ổn thỏa, tạm thời phương diện an ninh trong thành không có vấn đề. Chỉ là..........Nếu như viện quân vẫn chưa đến, Thanh Ninh Thành sợ là không chịu nổi. Vương phi điện hạ, để bảo đảm an toàn cho ngài, không bằng trước tiên lui về Lương Châu có được không ?" Vinh Nhị khom lưng cúi người, nhìn nữ tử gầy gò trước mặt, cẩn thận dò hỏi.
Thanh Vũ không trực tiếp trả lời hắn, cầm bút trong tay, nhẹ nhàng viết, 【 Phái người đi truyền tin đã bao lâu rồi ? 】
"Đã 2 ngày rồi. Đã cố gắng hết sức, nhưng chỉ sợ ngày mai mới có thể tới Lê Châu Thành, chỉ là đại quân hành quân không thể nhanh được, coi như Đại Vương nhận được tin tức Trữ Châu, chỉ sợ là khó mang binh tiếp ứng. Tình hình bây giờ vô cùng nguy cấp, chỉ sợ.........Chỉ sợ Trữ Châu chống đỡ không nổi đến lúc Đại Vương trở về." Vinh Nhị vô cùng khó khăn nói ra sự thực này.
Thanh Vũ nắm chặt bút trong tay, lông mày hơi nhíu lại, tiếp tục viết, 【 Trú quân của Nam Hạ gần Trữ Châu nhất là do vị tướng quân nào thống ngự ? 】
Vinh Nhị nhíu lông mày một cái, suy tư nói, "Là tướng quân của Mộc gia, chủ tướng là Tam công tử của Mộc gia. Điện hạ, thứ cho ta nói thẳng, Nam Hạ chỉ còn thiếu nước hợp tác cùng Khương Hồ đánh chúng ta, giờ khắc này vạn vạn không thể nhờ người Nam Hạ tiếp ứng." Huống chi, Hoàng đình Nam Hạ lúc này chỉ mong ước Khương Hồ đánh trọng thương Bắc Hoa.
Thanh Vũ ngưng lông mày, suy tư chốc lát, viết trên giấy, 【 Nếu là đem Khương Hồ dẫn tới cửa Nam Hạ thì thế nào ? 】
Vinh Nhị nhìn tờ giấy trên mặt bàn, mắt sáng lên, "Kế sách này của Vương phi điện hạ quả là cao minh, chỉ sợ tướng sĩ Nam Hạ sẽ không để ý tới." Hắn cau mày, khóe mắt càng nhăn nheo.
Thanh Vũ lắc đầu một cái, viết trên giấy, 【 Trước tiên ta sẽ dùng thân phận của Thụy vương phủ viết một phong thư cho thủ lĩnh trú quân Nam Hạ, sau đó sẽ dùng kế này, liền xem tướng lĩnh Nam Hạ có chịu ra tay cứu viện hay không. 】
【 Thanh Ninh Thành không thể bị phá, ngựa chết coi như ngựa sống đi.】
Nàng viết những dòng chữ vô cùng rõ ràng trên giấy, rõ ràng là kiểu chữ vô cùng mềm mại uyển chuyển, nhưng có mất phần ác liệt như chữ của Bách Lý Dực. Vinh Nhị khẽ rùng mình một chút, đương nhiên là hiểu rõ quyết tâm của Thanh Vũ, cung kính nói một tiếng, "Vâng."
"Vậy nô tài đi phân phó, nhất định cố thủ Thanh Ninh Thành, chờ Ngô Vương trở về !"
Thanh Vũ gật gù, khuôn mặt tái nhợt mang theo chút mệt nhọc. Sau khi cho Vinh Nhị lui ra, thân thể giống như mất hết sức lực, ngã ngồi trên ghế. Hai mắt lơ đãng nhìn ra cửa, nhớ tới buổi tối hôm Bách Lý Dực rời đi, trên người Bách Lý Dực mặc khôi giáp nặng nề.
Nhưng chung quy, ánh mắt mê man thành kiên định. Dường như giống với thời thiếu niên, nàng vẫn nhớ kĩ lời nói của Bách Lý Dực, Bách Lý Dực nói nhất định sẽ trở về, vậy lần này, nàng vẫn như trước kia, đợi chờ Bách Lý Dực trở về.
Giao chiến đã 10 ngày, tình thế ngày càng gay go. Ai cũng không đoán được, Nam Hạ nổi lên dục vọng đối với Bắc Hoa, ngoảnh mặt làm ngơ với yêu cầu viện trợ của Bắc Hoa. Viện quân chưa đến, thành đã sắp tàn tạ rồi.
Quân đội của Khương Hồ đánh vào phòng tuyến phòng thủ cuối cùng của Thanh Ninh Thành, Vinh Nhị thỉnh cầu Thanh Vũ rời Trữ Châu. Có thể ở bên trong Thanh Ninh Thành còn mấy vạn tàn binh, nhưng người già trẻ nhỏ không thể bỏ đi.
Tiếng người Khương Hồ tấn công ngoài Thanh Ninh Thành đã mơ hồ có thể nghe thấy, giữa thanh thiên bạch nhật, một mảnh đất trời rung chuyển, khói bụi mù mịt từ phương bắc bay tới, khắp nơi trong Thanh Ninh Thành đều tràn ngập khói lửa chiến tranh.
Trong vương phủ, Thanh Vũ nhìn tướng quân thủ thành đang quỳ bên dưới, mặt không hề cảm xúc.
Tướng quân quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói, "Mong rằng vương phi có thể rời thành, cửa thành sắp bị phá, mạt tướng không thể thủ thành được nữa rồi."
Thanh Vũ nhìn hắn, nhìn một hồi, quay đầu, nhìn về phía An Dung, viết trên giấy, 【 Viện quân còn bao lâu có thể đến? 】
"Khoảng một ngày, sợ là không tới kịp." An Dung lắc đầu một cái, hơi có chút đau buồn.
【 Binh lính trong thành còn khoảng bao nhiêu người ? 】
"Hôm nay kiểm kê, cũng không dư lại là bao, người Khương Hồ đi tới đâu đốt giết tới đó, không để người nào sống sót."
Thanh Vũ gật gù, lại viết lên giấy một hàng chữ, An Dung nhìn xong, con ngươi co rụt lại, cuối cùng bất đắc dĩ quay về phía tướng quân quỳ dưới mặt đất nói rằng, "Hai vị tướng quân trở về tiền tuyến nghênh địch đi."
Trên mặt bàn lại có một tờ giấy khác được viết lên, "Cùng tiến cùng lui "
Tướng quân thủ thành không xoay chuyển được Thanh Vũ, An Dung cũng vậy, cuối cùng, không ai nghĩ được rằng vị nữ nhân mảnh khảnh này mặc trên mình khôi giáp màu đỏ, thay thế phu quân của mình, đứng ở trên lầu thành yên ổn lòng quân bên dưới.
Ngoài thành, khói lửa cuồn cuộn, Thanh Vũ đứng trên thành lầu, nhìn tàn binh dài vô tận ngoài cửa thành, nghe tiếng hò hét vang vọng, trầm mặc như nước. Mùi tử khí lan tràn khắp cửa thành làm cho người ta khó mà chịu được, vào giờ phút này binh sĩ đang điên cuồng giết địch đến đỏ tầm mắt.
Thanh Vũ chưa nói một lời nào, nhưng đã có người thay nàng hô to, "Các tướng sĩ, vì Thụy Vương phủ, giết !"
"Giết!"
Tiếng hô "Giết" rung trời! 600 binh lính còn lại của Bách Lý Dực ở bên dưới nghe thấy chủ nhân của mình từ đầu tới cuối không vứt bỏ mình, tinh thần phấn chấn, mắt đỏ, nhấc lên vũ khí, chặn đứng đám người Hồ trước mặt.
Rất nhiều năm sau, bóng người gầy gò đứng trên thành lâu ổn định lại lòng quân đang hoảng loạt ấy trở thành ánh sáng duy nhất trong mắt tướng sĩ, truyền tụng Cửu Châu.
Từng tiếng binh sĩ hô vang càng to, tên bay đầy trời. Khuôn mặt trắng xám của Thanh Vũ vẫn rất nghiêm nghị, cuối cùng đưa tầm mắt nhìn ra ngoại thành, nhìn những binh sĩ mặc khôi giáp đỏ thẫm kia, lúc này mới đi xuống thành lầu, kết thúc sứ mệnh.
An Dung đưa Thanh Vũ đến doanh trướng. Vung tay lên, đem Thanh Vũ đưa lên xe ngựa, quả quyết dự định đưa nàng rời khỏi Thanh Ninh Thành.
Những việc cần làm đều đã làm, hiện tại đi vẫn kịp ! Nếu Thanh Vũ bị một chút thương tổn nào, chỉ sợ Bách Lý Dực sẽ phát điên.
Tiếng chém giết ngày càng gần, tiếng thành lầu lảo đảo truyền tới càng rõ ràng, càng có nhiều binh sĩ bị thương được chuyển về, chiến sự căng thẳng, càng có nhiều người không bao giờ có thể trở về. Thanh Vũ nhìn binh sĩ bị thương ngoài lều trại, hai tay nắm chặt cửa xe, nghiêm túc nhìn về phía An Dung, lắc đầu một cái.
An Dung nhìn khuôn mặt thanh lệ của nữ tử gầy gò kia, thở dài một hơi, "Điện hạ, Đại vương nói rồi, chúng ta phải bảo vệ ngươi, ngươi nếu ở lại đây xảy ra chuyện gì, ai cũng không thể chịu đựng được lửa giận của nàng. Còn nữa, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để cho nàng đau lòng sao ?"
Ai cũng không nghe thấy cuộc trò chuyện này, một loạt tiếng vó ngựa đến ngoài thành, đám binh sĩ mặc trên mình hắc giáp xuyên qua giữa đội hình địch.
Quân đội mặc hắc giáp nhanh như tia chớp vọt vào chiến trường, tiếng vó ngựa vang lên, giao chiến với đám người Hồ kia.
Thanh Vũ cắn môi, chằn chọc nhìn về phía An Dung không chịu thỏa hiệp, An Dung lắc đầu một cái, giơ dao găm trên tay lên, thời khắc đang muốn đánh xuống một chưởng, bên tai chợt truyền đến tiếng binh lính hổn hển la lên, "Viện quân....viện quân của Đại vương đến rồi !"
Đổng tử của Thanh Vũ co rụt lại, rất nhanh lấy lại phản ứng, đẩy An Dung ra, nhảy xuống xe ngựa, đi về hướng của thành.
An Dung nhìn theo bóng người đang chạy kia, nhẹ nhàng thả dao găm trong tay xuống, bất đắc dĩ nở ra một nụ cười. Cũng không biết học từ ai, có thể quật cường như vậy.
Ngoài thành Thanh Ninh, Bách Lý Dực cưỡi hắc mã, mặc trên mình hắc giáp, chỉ lộ ra con ngươi đen kịt như bóng đêm. Trường đao duỗi ra, chặt đứt cổ người Hồ, một dòng máu mãnh liệt phun trào, càng làm cho khôi giáp màu đen của nàng trở lên sáng rõ. Mùi máu tanh nồng nặc, nàng trên chiến trường như tử thần gặt hái sinh mệnh đám người Hồ kia, không để một tên nào sống sót.
20 ngàn binh mã của Khương Hồ tấn công Thanh Ninh Thành gặp viện quân của Bách Lý Dực chật vật bại lui. Tới gần chạng vạng, chỉ còn lưu lại màu máu đỏ tươi.
Đuổi theo tàn binh của người Hồ, nhìn đối phương chật vật chạy trốn, binh sĩ Bắc Hoa mới dừng bước, lúc này mới mừng rỡ nhận ra.
"Chúng ta thắng. . . . . ."
"Thắng. . . . . ."
"Đại Vương uy vũ. . . . . ."
Các binh sĩ nắm chặt trường thương trong tay, ở trên chiến trường hiu quạnh, đám binh sĩ mừng rỡ đến phát khóc.
Bách Lý Dực cưỡi ngựa, nhìn thi thể đầy trời, hơi nhướng mày, hạ lệnh, "Thu binh, quét tước chiến trường." Nói xong, kéo dây cương, đi về phía cửa thành.
Trong lúc đám binh sĩ không ngừng ca tụng quân chủ của mình, Bách Lý Dực đã cưỡi ngựa vọt tới trong thành.
Lướt mắt vừa nhìn, nàng liền nhìn thấy một nữ tử đang cùng chúng y công xung quanh trị liệu cho binh sĩ bị thương. Không chút nghĩ ngợi tung người xuống ngựa, Bách Lý Dực sải bước tới bên nàng, đưa tay, kéo nàng đi về phía gian phòng.
Mùi máu tanh dày đặc truyền đến. Thanh Vũ còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị người kia lôi vào trong phòng, theo bản năng muốn phản kháng. Người chung quanh nhìn thấy một tướng sĩ mặc hắc giáp kéo nữ tử kia đi về phía phòng, theo bản năng muốn ngăn cản người kia, nhưng quái lạ là không một ai bước ra được.
Oành một tiếng, Bách Lý Dực đá văng cửa lớn, lôi Thanh Vũ đi về phía giường. Cửa gỗ cọt kẹt run rẩy đóng lại, che đi tất cả tầm mắt tò mò của mọi người.
Tướng quân mặc trên mình hắc giáp dùng mánh khóe lôi nữ tử mảnh khảnh nằm lên giường, xốc mũ bảo hộ lên, nghiêng người đè xuống.
Hai tay nắm lấy eo Thanh Vũ, Bách Lý Dực đè lên thân thể mềm mại bên dưới, dùng sức hôn nàng. Thanh Vũ vốn dĩ còn muốn phản kháng, khi nhìn rõ dung mạo người kia, liền buông bỏ hết chống cự của mình, vô lực tiếp nhận nụ hôn đối phương.
Khóe mắt rơi xuống một giọt lệ, Bách Lý Dực nhận ra đối phương bị tước hô hấp, liền kết thúc nụ hôn. Ôm chặt lấy eo thon của đối phương, Bách Lý Dực cúi người, nhìn khuôn mặt trắng xám khóc không ra tiếng của đối phương, đỏ cả vành mắt lên, hung hăng nói, "Ai cho ngươi ở lại, ai cho người leo lên thành lâu, ai cho ngươi quản những chuyện này........Ngươi có biết hay không ..............Ta........"
Lời hung ác của nàng còn chưa nói hết, nữ tử kia giơ tay, cũng không để ý khôi giáp trên người tướng quân kia bẩn như thế nào, cũng không để ý tới mùi máu tanh trên người đối phương nồng nặc cỡ nào, kiên định ôm lấy bả vai đối phương.
Bách Lý Dực ổn định lại tâm trạng. Nhìn nữ tử trong lồng ngực mình đang run lẩy bẩy, giống như tiểu thú bị thương. Bách Lý Dực đưa tay ôm sát thê tử vào lồng ngực, nghẹn ngào nói, "Đừng sợ, không sao rồi, ta đã trở về."
3 câu ngắn gọn, lại làm cho nũ tử kia càng khóc lợi hại hơn.
Nàng lau vết máu trên khôi giáp Bách Lý Dực. Vết máu, vết bụi, cũng không thể tách rời hai người.