Thanh Vũ - Cửu Thập Thất Lang

Chương 70: Chương Cuối

Sau khi dẹp loạn Khương Hồ xong, Bách Lý Dực giải trừ đi nổi loạn xong liền dẫn binh sĩ trở về Trữ Châu. Giao tranh một tháng, đánh cho người Hồ khiếp vía, suýt chút nữa đánh vào vương đình của Khương Hồ, dù cho người Hồ kiên cường, cũng không khỏi sợ hãi một phen. Bách Lý Dực đánh một trận thành danh, mà quân đội hắc giáp của nàng sau một trận đánh cơ hồ cũng vang danh thiên hạ.

Mà vừa bình định lại nội chiến hoàng đình Bắc Hoa chưa lâu, cũng không kiêng kị việc loạn ở biên cương, liền vội vã định tội chủ mưu Vương Diệu. Bởi vì nội chiến kéo dài, Thất hoàng tử bị Bách Lý Dực xử tử, Hàm Vương bị thương, trong triều không có vị hoàng tử nào đứng ra xử lí chính sự. Thân thể Hoàng Đế vốn dĩ không tốt vẫn phải vào triều xử lý chính sự. Đương nhiên, Bách Lý Dực ở Trữ Châu cách xa kinh thành, sau khi nhận được thánh chỉ thứ 8 của Hoàng Đế, cũng coi như chậm chạp di chuyển về Lê Châu Thành.

Đã đến gần cuối thu, Hoàng Đế khoác trên mình áo khoác dày nặng, dựa ở long ỷ, đôi mắt đục ngầu nhìn tù nhân đang quỳ bên dưới. Ánh mắt chăm chú như muốn nhìn thấu đối phương.

Một lúc lâu, hắn mới mở miệng, "Không nghĩ tới, ngươi vẫn như năm đó, đứng ở phía bên kia."

Nam nhân đứng đối diện Hoàng Đế là một người có râu tóc bạc trắng, trên người mặc áo tù, nhưng hết sức sạch sẽ, đôi mắt vô cùng tịch liêu, nghe được Hoàng Đế nói như vậy, hắn trầm giọng trả lời, "Ta xưa nay đều đứng ở bên kia, sao còn hỏi những câu như vậy ?"

"Hừ." Hoàng Đế hừ nhẹ một tiếng, "Ta vốn tưởng rằng ngươi khác với đám người kia, đám quý tộc các ngươi chung quy lại cũng chỉ chăm chăm lo cho lợi ích của các ngươi, là ta nhìn sai người."

"Bệ Hạ chưa từng nhìn sai tội thần, chỉ là tội thần thân bất do kỷ."

Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, đây là do triều đình Bắc Hoa đàn áp, ức hiếp hoàng tộc Quý tộc mà ra. Là một người nắm quyền lực như thế, hắn đương nhiên không có lựa chọn.

"Thân bất do kỷ." Hoàng đế cười lạnh một tiếng, khàn khàn trầm giọng nói, "Ngươi chỉ lấy một có một lý do thân bất do kỷ để phủ nhận những việc ngươi đã làm sao ?"

Tướng quân cúi đầu, trầm mặc không nói.

"Dùng người của gia tộc các ngươi, đổi lấy danh tiếng của Tần Gia, thế nào ?"

Vương Diệu hít một hơi, nói, "Coi như tội thần đồng ý làm chứng, Bệ Hạ thật sự có thể tha cho người của Vương gia sao ? Cuối cùng cũng là chết, không bằng chết có thể diện một chút." Cùng với tội hãm hại trung lương, không bằng làm một đám quý tộc bất đắc dĩ phải phản kháng.

Hoàng đế nheo mắt lại, cười lạnh, "Ngươi đúng là cứng từ trong xương, chỉ không biết vợ con ngươi có khí thế được như thế hay không ?"

"Đó là số mạng của bọn họ. Thân là vợ con của ta, ta bị định tội phản quốc đương nhiên bọn họ cũng phải gánh tội cùng, đó là an bài của bọn họ." Hắn mặt lạnh, không hề bị lay động.

Hoàng Đế theo dõi từng cử chỉ của hắn, ánh mắt sâu thẳm, nói, "Đã như vậy, ba ngày sau, ngươi liền đoàn tụ với người trong tộc ngươi đi."

Tướng quân khom người, nhàn nhạt trả lời một câu, "Tạ ơn long ân Bệ Hạ."

"Cút ra đi." Hoàng Đế lạnh lùng nói.

"Vâng."

Tướng quân đứng dậy, mang theo xiềng xích đi ra ngoài điện. Dây xích theo bước chân của hắn phát ra tiếng 'liểng xiểng', một tiếng lại một tiếng, thật là đáng ghét. Đi mấy bước, tướng quân bỗng dừng lại, giọng nói già nua vang lên, "Tần gia bây giờ chỉ còn lưu lại một công tử đoàn tụ*(ý chỉ gay), Bệ hạ vì sao chỉ vì bọn họ mà tốn nhiều công sức lật lại án như vậy. Nếu như nắm đó, ngài có một nửa mạnh mẽ như bây giờ, đã không có chuyện đó xảy ra rồi."

Giọng nói của hắn rất bình thản, nhưng Hoàng Đế có thể nghe ra mùi vị châm chọc. Vương Diệu đang cười nhạo hắn, người này từ nhỏ đã đi theo hắn cùng đọc sách, không chút lưu tình cười nhạo ích kỷ cùng nhu nhược của hắn.

Hoàng đế hít sâu một hơi, mặt đỏ lên, kịch liệt ho khan. Âm thanh xiềng xích ngày một đi xa, bản án hơn 20 năm trước một lần nữa được lật lại. Đó là bản án thủ lĩnh của đội quân hắc giáp ----- Tần gia tư thông với địch phản quốc, bất ngờ phát hiện ra manh mối mới. Chủ thẩm của đại án lần này là Khương Thiệu Dương, căn cứ theo manh mối kia, yêu cầu phúc tra lại án này. Mà Hoàng Đế dường như cũng phê chuẩn rồi.

Án này liên quan đến rất nhiều quý tộc đang được giam giữ ở trong trại giam, trải qua chiến dịch này, đám quý tộc trong Lê Châu Thành đã bị thất thế, không ngang tàng được như trước, ngoan ngoãn dựa theo ý tứ của Hoàng Đế, nơm nớp lo sợ, mong sao giữ được chức vị của mình.

Đảo mắt, đã là tháng 11 âm lịch. Bách Lý Dực ở Trữ Châu cũng đã tới Lê Châu Thành, trở lại triều đình liền xử lý chính sự. Vốn tưởng rằng sau khi đảng của Thất hoàng tử bị tiêu diệt, người leo lên vị trí ấy sẽ là Hàm Vương, ai cũng không nghĩ tới Thụy Vương ở nơi biên cương 6 năm kia bỗng chốc trở về.

Hàm Vương vốn tưởng rằng, trước kia Hoàng Đế lập Bách Lý Dực làm Thái tử chỉ là vì muốn chặn miệng đám quý tộc, kỳ thực là lén lút vun vén cho Hàm vương làm Thái Tử, nhưng chuyện này xảy ra, xem ra ý tứ của Hoàng Đế chính là muốn Thụy Vương kế vị, mà 10 năm qua triều đình thay đổi khôn lường, bất quá 2 phụ tử hắn vì muốn đạt được mục đích mà không tiếc công diễn một vở kịch thật dài.

Nếu như vậy, vị Thụy Vương này đúng là không thể lường trước được. thật là đáng sợ. Mà đám đảng vững chắc của Thụy Vương trong triều, đối với việc Thụy Vương trở về đương nhiên là rất trông ngóng. Làm việc cũng càng thêm ra sức.

Từ sau khi trở về Lê Châu Thành, Bách Lý Dực vô cùng bận bịu, mãi cho đến ngày lễ tế mùa đông. Trong dự liệu, vị hoàng tử thay Hoàng Đế đi tế trời chính là Bách Lý Dực. Nhìn đám đại thần quỳ bên dưới, Bách Lý Dực ngẫu nhiên nhìn qua Hàm Vương đang cắn răng không cam lòng bên dưới, Bách Lý Dực lộ ra nụ cười châm chọc.

Quả nhiên, cầm quyền rồi, liền quên luôn người trao quyền cho hắn là ai ? Nếu ngươi không phải là cha đẻ của Kính Hồng, Bách Lý Dực đã cho ngươi đi theo mẫu thân ngươi rồi, đối với người như vậy, Bách Lý Dực tuyệt đối muốn dằn vặt hắn sống không bằng chết.

Từ sau ngày tế trời ngày hôm đó, trong triều cũng sớm bình ổn trở lại. Hoàng đế bị bệnh nằm trên giường đã lâu, Bách Lý Dực leo lên vị trí kia, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Chỉ là Bách Lý Dực không nghĩ tới, một buổi tối sau ngày tế trời, bệnh Hoàng Đế đột trở nặng, liền triệu nàng vào cung.

Sáng sớm bên trong tẩm điện, Bách Lý Dực ngồi đối diện giường của Hoàng Đế, nhìn phụ thân đang nằm trên giường, trầm mặc. Có lẽ là vừa mới tỉnh ngủ, tâm tình Hoàng Đế ngược lại không tệ. Hắn nhìn nữ tử của hắn đang ngồi đối diện, than thở một câu, "Ngươi bây giờ càng ngày càng thận trọng tỉ mỉ rồi."

"Ở nơi biên cương sương gió đã lâu, khó tránh khỏi có chút già dặn." Bách Lý Dực nhàn nhạt đáp, mặt không cảm xúc.

"Nha? Chẳng lẽ không phải vì cưới thê ?"

". . . . . ."

"Ngươi hồi kinh đã hơn 2 tháng, Trẫm vẫn chưa thấy ngươi dẫn theo Vương phi tới thỉnh an, thế nhưng trẫm cũng có chút muốn xem thê tử của ngươi như thế nào."

"Nàng về Lê Châu Thành bị nhiễm phong hàn, thân thể không khỏe, vào cung chỉ sợ ảnh hưởng tới phụ hoàng." Bách Lý Dực nghiêm mặt, bản lĩnh nói dối của nàng xưa nay không tệ.

"Phong hàn lâu như vậy, sao không gọi thái y ?"

"Trong phủ tự có y công, cũng không cần quấy rầy phụ hoàng."

"Ừ." Hoàng Đế gật gù, "Ngày mai ngươi hạ triều, nếu có thời gian, liền đem vợ con ngươi vào cung bái kiến phụ thân đi."

"Vâng."

Hoàng đế vung vung tay, nói với Bách Lý Dực, "Trẫm mệt rồi, ngươi lui ra đi."

"Vâng." Bách Lý Dực khom người lui ra khỏi tẩm điện.

Đi tới cửa, nàng chợt nghe thấy tiếng thở dài, một giọng nói vang lên, "Có phải là ngươi rất hận trẫm hay không ?"

Giọng nói già nua uể oải của Hoàng Đế vang lên, nặng nề rơi vào trong lòng Bách Lý Dực. Nàng nắm thật nắm đấm, đẩy cửa ra, cuối cùng chỉ giả bộ như không nghe thấy, đi ra ngoài.

Hận sao ? Làm sao không hận cơ chứ ? Vô số lần, nàng đều muốn hỏi nam nhân này, tại sao lại tự tay giết mẫu thân nàng ? Vô số lần, nàng đều không nhịn được, muốn tự tay giết hắn. Chung quy, chỉ là lựa chọn trốn chạy. Làm sao hận đây ? Nam nhân tàn nhẫn ích kỷ ấy chính là phụ thân của nàng, trong thân thể nàng cũng là dòng máu của đối phương. Vô luận thế nào, nàng cũng không thể phủ nhận được sự thực này.

Nàng đi ra ngoài, đem tất cả u oán trong lòng lùi lấp sau cửa cung kia, đi về phía vương phủ ấm áp.

Ngày hôm sau, Bách Lý Dực theo lệnh mang theo thê tử cùng nữ nhi bái kiến Hoàng Đế. Hoàng Đế tựa hộ rất hài lòng với thê tử của nàng, đêm đó hạ chỉ ban thưởng rất nhiều đồ vật cho Thanh Vũ. Vì công lao của Thanh Vũ ở Trữ Châu, Hoàng Đế liền phong hào cho Thanh Vũ là 【 Thánh Vũ vương phi 】

Đến đây, cũng không có ai dám dị nghị nữ nhân này không xứng Thụy Vương.

Mùng 8 tháng chạp. Hoàng Đế chính thức hạ chỉ, lại một lần nữa lập Bách Lý Dực là Thái tử. Sau 6 năm, Bách Lý Dực lại một lần nữa vào Đông cung, trở thành người nắm quyền lực đứng đầu Bắc Hoa.

Kết quả như thế, các đại thần cũng âm thầm tiếp nhận. Liền ngay cả đám đảng của Hàm Vương cũng ngậm miệng không dám lên tiếng. Ai dám không đồng ý ? Thái tử điện hạ đang là ngưới nắm giữ quyền lực nhất Bắc Hoa, ai dám chống lại Thái tử điện hạ đã làm cho đám quý tộc sống không bằng chết ? Huống chi, vị Thái tử này tuy thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng lại chiếm được lòng dân, làm sao dám không đồng ý cơ chứ ?

Mà Thanh Vũ là vương phi của Bách Lý Dực, đương nhiên trở thành tân Thái tử phi.

Nguyên tưởng rằng thái tử sắc lập không lâu, chính là thời khắc chỉnh đốn lại triều cương, không hề nghĩ rằng, Hoàng Đế một lần nữa ra tay làm cho mọi người bất ngờ. Không quá 10 ngày, hắn lại hạ chỉ, đem ngôi vị Hoàng Đế nhường lại cho Thái tử, làm Thái Thượng Hoàng. Mà đáng lẽ sau khi Bách Lý Dực đăng cơ mới gia phong hoàng hậu cho Thanh Vũ, nhưng hắn lại sắc lập cho Thanh Vũ là Hoàng Hậu, mà quận chúa Kính Hồng được sắc lập là hoàng thái nữ.

Những đại thần trước giờ luôn lên án thân phận quả phụ của Thanh Vũ bị lão hoàng đế đánh cho một chiêu hồ đồ luôn. Hoàn toàn còn chưa phản ứng thân phận Thanh Vũ không hợp, lại phát sinh thêm việc Kính Hồng thân là nữ nhi, không thích hợp làm hoàng trừ, Bách Lý Dực dùng thủ đoạn của mình trấn áp lại, mới yên bình trở lại.

Mấy Lão thần quyết lấy mạng phản đối, đều bị Hoàng Đế bỏ ngoài tai, còn có một vị quan lễ bộ trẻ tuổi lên tiếng, nói Thương Quốc có thể lập Nữ đế, Bắc Hoa ta là một quốc gia rộng lớn như thế, sao có thể có cái nhìn thiển cận phủ nhận nữ nhi cũng có thể làm hoàng trừ, nhờ vậy mọi việc mới yên bình trở lại.

Cãi lộn một trận hơn 10 ngày trời, cuối cùng nghênh đón tân niên.

Tân niên năm nay, bởi vì Thái Thượng Hoàng bệnh nặng, Hoàng Đế đăng cơ cũng thiết cung yến, nhưng không quá long trọng. Sau bữa tiệc đêm giao thừa, đèn trời được thả trong cung, Bách Lý Dực mang theo Thanh Vũ chậm rãi tản bộ trong Hoàng cung.

Cũng không quá một hồi, một nội thị của Lão hoàng đế vội vã chạy tới, quỳ gối bên người Bách Lý Dực, kinh hoảng nói, "Bệ Hạ, Thái Thượng Hoàng băng hà rồi."

Bách Lý Dực nghe vậy, sửng sốt một chút, theo bản năng nắm tay Thanh Vũ, một hồi lâu mới lên tiếng, "Truyền lệnh xuống, rung chuông đi."

"Vâng." Chúng nội thị vội vàng lui ra, Bách Lý Dực quay đầu, đã thấy Thanh Vũ nhìn mình, ánh mắt khá là lo lắng.

Ánh mắt mềm mại, Bách Lý Dực nắm tay Thanh Vũ, nói rằng, "Ngươi theo ta cùng đi."

Ở lâu tháp xa xa rung lên hồi chuông, tiếng chuông xuyên thấu qua bóng đêm dày đặc truyền tới trái tim mỗi người. Trên hàng lang chỗ sáng chỗ tối, Bách Lý Dực nắm tay Thanh Vũ, lắng nghe tiếng chuông vọng lại.

Một tiếng lại một tiếng, sau khi vang lên 9 tiếng, Bách Lý Dực bỗng nhiên dừng bước. Quay lưng, nhìn Thanh Vũ, thở dài nói, "Ta vốn tưởng rằng, chuông báo tang này ta sẽ không nghe được."

Thanh Vũ đưa tay, dùng sức nắm chặt tay đối phương, ánh mắt động viên.

"Ta vốn không muốn trở lại Lê Châu Thành, muốn cùng ngươi tự do tự tại ở ngoài Cửu Châu kia. Nhưng chưa từng nghĩ, quay đầu lại tự giam mình trong lồng sơn son thiếp vàng lớn như này." Bách Lý Dực nhìn Thanh Vũ, giọng nói vô cùng tịch liêu, "Chỉ sợ mấy chục năm sau, ngươi vẫn chỉ có thể ở trong Hoàng Cung lạnh lẽo này, nghe hồi chuông báo tang của ta. Ngươi có sợ hay không ?"

Thanh Vũ đưa tay, viết vào lòng bàn tay đối phương 【 Ta nguyện bồi tiếp ngươi cả đời. 】

Bách Lý Dực miễn cưỡng nở ra một nụ cười, trầm mặc nắm tay nàng.

Đèn đuốc lạnh lẽo phác họa lên thân ảnh đơn bạc của các nàng.

Xa xa ngoài cung các đại thần nghe được hồi chuông báo tang dĩ nhiên đã ăn mặc chỉnh tề, đi về phía cung.

Bách tính trong Lê Châu Thành vẫn chưa hay tin tức Lão Hoàng Đế băng hà, vẫn đang đèn đuốc sáng choang mừng đón tân niên, khung cảnh thật khác xa với vẻ tiêu điều của hoàng cung.

Năm Hoa Vũ đế thứ 32, tân đế Bách Lý Dực đổi quốc hiệu thành Khuynh Vũ, sắc phong hoàng hậu Thương Thanh Vũ là Thánh Hiền Hoàng Hậu, bắt đầu mấy thập niên chấp chính của mình.

Đến đây, vị Thánh Hiền Hoàng Hậu người Nam Hạ kia chính thức xuất hiện trước mắt mọi người. mở ra một truyền kỳ mới trong sử sách Bắc Hoa.

Toàn văn hoàn.

___________________________

Ơn zời, toàn văn hoàn rồi T______T còn 1 chương ngoại truyện nữa mà ta lười quá :'( Thôi, để mai ngày kia ta dịch nốt T___T

                                                Tớ Tên Kun