Thanh Xuân Chỉ Đẹp Khi Có Em

Chương 5: Khó chịu.

“Mọi người nâng ly nào!!”

“Dzô!!!”

Nhà hàng lúc này thật náo nhiệt. Ở góc khuôn viên nhà hàng, hai bàn ăn lúc này xếp vào nhau, mọi người ngồi đông đúc.

“Nay sếp của chúng ta hào phóng thật đó nha! Mọi năm không thấy gì bỗng năm nay lại tổ chức đi ăn lẩu hoành tráng thế này!!!”- Thầy Thắng- giáo viên dạy Văn khối 10 lên tiếng.

“Thật! Mấy năm trước sếp nghiêm nghị lắm, mới vào năm học anh giao nhiều công việc làm muốn ói. Giờ lại chu đáo như thế này, hay hiệu trưởng đáng kính của chúng ta thương giáo viên làm việc vất vả sao?”- Cô Hương béo cười.

Thành cười mỉm, anh lại liếc nhìn về cô gái đang ngồi khép nép ở góc bàn; cô ấy đi một bữa tiệc thế này lại không trang điểm, vẫn mộc mạc như thường ngày.. đây là điều anh luôn thích ở Ngọc. Cô khép mình, không hòa nhập cùng họ, chỉ tập trung vào đôi đũa của mình, thi thoảng gắp vài miếng rau đưa lên miệng nhẹ nhàng,..rồi lại nhìn xung quanh mọi người, rồi lại cúi mặt xuống. Vì cô là người mới, có lẽ chưa thân quen nhiều giáo viên. Từ đầu tới lúc này thấy cô ngại ngùng, anh bứt rứt. Có trời mới biết anh tổ chức bữa tiệc này vì cô, giờ lại thấy ‘nhân vật chính’ thu mình lại, Thành ho vài tiếng..

“Khụ khụ! Mọi người nghĩ cũng có phần đúng; nhưng tôi hôm nay lại muốn chúng ta nâng ly lần nữa để chào mừng cô Thương Ngọc- một giáo viên tài giỏi đến với chúng ta!!”- Anh đứng lên, hướng mắt về phía cô, cười tươi.

Lúc này mọi ánh mắt mới đổ về phía góc bàn.. Ngọc ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên.

“Ngọc tuy là giáo viên mới vào trường chúng ta nhưng lại rất tài năng!”- Thành giới thiệu.

“..vậy nên với chức danh Hiệu trưởng- tôi tin tưởng giao cho cô quản lí lớp chọn 10A, là lớp có hi vọng thành tích cao nhất trường ta, vì điểm thi đầu vào của các em rất cao. Chúc cô luôn luôn rạng ngời, là một giáo viên tận tình hết lòng vì các em, làm việc hết mình!”

Rồi anh lấy ra bó hoa hồng đỏ thắm cùng một hộp quà nhỏ đã chuẩn bị từ bao giờ, tiến về phía cô, trao cho Ngọc; đồng thời đưa tay ra, có ý muốn bắt tay... thật ra trong lòng anh rất náo nhiệt, tim đập bùng bùng, khác xa với vẻ mặt lạnh lùng, lãnh đạm ngay bây giờ của anh.

“Wowww!! Cô Ngọc thích thật đó nha”

“Vinh dự thế!!”

Mọi người cùng ồ lên, vỗ tay. Cô Ngọc hơi bất ngờ, má đỏ ửng.. Đưa tay ra, cầm nhẹ vào bàn tay to lớn của anh mà bắt tay hợp tác; vì người muốn bắt tay trước mặt cô lại là tình đầu cô đang cố gắng để quên, cô biết rõ nếu từ chối trước bao nhiêu giáo viên thế này sẽ mang tiếng, cô chỉ muốn được hòa đồng vui vẻ với mọi người..

“Cảm ơn sếp.”- cô nhẹ nhàng.

Cảm nhận được bàn tay trắng mịn, bé nhỏ ấy chạm vào tay mình, anh hơi đỏ mặt..Bao nhiêu cảm xúc ùa về, như cái lúc lần đầu tiên khẽ chạm tay cô khi cô đang viết bài, còn anh nằm xuống bàn, ngắm nhìn đôi mắt chăm chú, đôi mi cong, hơi nhíu mày của cô. Lần đầu ấy, chạm tay cô, cô ngại ngùng khẽ rụt tay lại, mặt đỏ bừng, tủm tỉm cười; còn anh giật mình vì bị cô phát hiện ý muốn nắm tay ấy, cũng ngại ngùng không nằm xuống bàn nữa, quay mặt đi...

“Sếp?”- cô hơi đau vì bị anh nắm chặt tay nãy giờ. Lúc này Thành mới bừng tỉnh, vội buông ra, nhưng trong lòng vẫn luyến tiếc.

“Ơ nào mọi người? Nâng li!”- Thành vội nói, để đỡ ngại ngùng.

“OK!! Lên nào mọi người..!”

Ngọc dường như hiểu ra lòng anh khi anh nắm chặt lấy tay cô. Cô hơi khó chịu trong lòng, không hiểu vì sao. Nhưng cô đã tự nhủ với lòng mình, sẽ tập trung vào sự nghiệp của cô, lo cho người mẹ dưới quê. Còn anh, cô không muốn dính líu tới, cô biết gia đình anh không quý cô, nên Ngọc chấp nhận rời xa anh để Thành lo vào sự nghiệp của anh. Hiện tại anh đã trở thành hiệu trưởng của một ngôi trường danh giá như vậy, còn cô sau 3 năm thực tập mới bắt đầu vào làm giáo viên, và đây là ngôi trường đầu tiên cô chính thức dạy, và cần phải cố gắng rất nhiều..

--

“Này bà thấy chiếc bút kì lân này đẹp chứ?”- Linh cầm chiếc bút quay sang.

“Đẹp thật, còn có nhiều màu mực nữa, tui cũng lấy một cái hình mặt trời” – Nhi với tay lấy chiếc bút. Thì ra hai cô bé sau buổi học đầu tiên mới bắt đầu đi mua đồ dùng học tập mới, vì hôm trước gặp tai nạn...

“Nhi này, cậu nên mua mấy quyển sách tham khảo này đi.. Lớp chọn mình nghe bảo học khó lắm đấy.. Cố gắng bao nhiêu cậu mới vào được may ra đứng cuối, giờ mà học kém thì khổ lắm.”- Hạ cũng đi cùng hai cô bé. Ừm thì,.. điểm đầu vào của Nhi cũng cao, nhưng lại xếp chót lớp.

“Được rùi mình sẽ lấy một quyển tham khảo Văn và Toán...”- Nhi quay lại Hạ, cười gượng, cô hơi động lòng vì lời nói của Hạ. Trời ạ, sách tham khảo quyển nào cũng dày cộp, không những thế lại còn mắc,.. cô bé và Linh đã hứa với nhau đi mua đồ dùng xong sẽ ghé vào quán cô Phượng-bác của Linh ăn một chút hủ tiếu, nhưng nếu mua hai quyển tham khảo trên dưới 100 nghìn như thế thì đâu còn tiền.. Linh thấy sắc mặt bạn mình có chút ngượng ngạo, không thể im lặng được:

“Không cần đâu Nhi à! Mình thấy cậu học đâu phải là kém lắm đâu? Thi đầu vào cậu không may bị “tủ” đè thôi mà, bao nhiêu học sinh thi còn kém cậu.. Bọn họ không đủ trình để lọt vào lớp chọn! Nhi của chúng ta giỏi rồi không cần mấy thứ này..”- Linh lấy lại hai quyển sách vừa to vừa nặng từ tay Nhi, cất lại vị trí cũ,.. Cô không quên nhìn Hạ một cái, hơi nhíu mày.

“Hừm, giáo viên của chúng ta để Nhi ngồi cạnh lớp trưởng thì ra là có lí do.. Xếp theo học lực để kèm cặp, cậu nên học giỏi hơn chút, nếu không bên cạnh Trung cậu sẽ chỉ càng thấp kém hơn thôi!”- Hạ cũng không vừa, nói với Nhi với giọng khó chịu, nhưng mắt lại nguýt sang Linh.

“Ha! Không cần cậu ta Nhi cũng sẽ học, cần cậu phải quan tâm?..À!! Hay là cậu đang ghen tị với chỗ ngồi của Nhi? Hỡi bạn học Hạ?”- Linh cười khẩy, đôi mắt sắc sảo nhìn chằm chặp vào Hạ.

Tức tối với lời nói của Linh, Hạ im lặng, đôi mắt khó chịu nhíu lông mày. “Ừ đấy tôi cũng chịu với cậu, tôi là chỉ muốn Nhi học giỏi... cậu nghĩ sao thì nghĩ!”- Cô nổi giận đi khỏi hiệu sách, bỏ về.

Linh mỉm cười. “Mình xua tà ma cho cậu rồi đó Nhi bé bỏng..Cậu ta rõ là ghen tị muốn vùi dập cậu mà..”.- tay cô xoa đầu Nhi.

“Hihi, Linh là đỉnh nhất! Lát mình sẽ bao nước ngọt cho cậu.”- Nhi đáp, trông cô thật đáng yêu. “Nhưng Hạ lại giận chúng ta rồi, làm sao đây?”

“Không sợ cậu ta!”

“Phải sợ chứ!”

“Vì sao?”

“Vì cậu ý là lớp phó lao động đó Linh à.. đắc tội với Hạ thì cả 3 năm chúng ta sẽ phải trực nhật bao nhiêu lần?”

“Trực cũng được! Mình ấy à? Sẽ lau nát cái bản mặt của cậu ta!!”- Hai cô bé cùng cười.

--

“Oaaa! Thơm quá đi, cháu đói meo cả rồi, bác vẫn nấu ngon như ngày nào!”- đặt tô hủ tiếu xuống, Linh hít lấy hít để, luôn miệng khen ngon.

“Gớm, lâu rồi không qua chỗ bác đấy nhé! Hôm nay dẫn cả bạn đi ăn cơ à! Hai đứa ăn ngon miệng nhé.”- bác Phượng mỉm cười hiền hậu, quay sang Nhi: “Này! Nếu thấy ngon phải quảng cáo cho bác đấy nhớ, hôm nay bác ưu đãi cho hai đứa ăn chỉ lấy nửa giá!”.

“Oa! Dạ vâng, cho cháu xin hai cốc trà đường ạ”- Nhi vui vẻ nhận lấy hủ tiếu khẽ đặt xuống bàn.

--

Lúc này thành phố lên đèn đã lâu, phía vỉa hè bên kia đường, từng hàng cây khẽ đung đưa theo gió,.. tiết trời lúc này thật mát mẻ.