Thanh Xuân Chỉ Đẹp Khi Có Em

Chương 4: Nói xấu.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi học. Cảm xúc hòa với bầu trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh.. Hương gió Tây Nam quen thuộc phảng phất hương sương lành lạnh, mát mẻ của những ngày đầu thu cuối hạ. Con phố lác đác người qua lại, vì giờ còn rất sớm....

Chải mái tóc lần cuối, soát lại sách vở đồ dùng học tập; khoác chiếc balo màu vàng lên vai, móc khóa cặp là một cái sticker mặt trời nhỏ rất đáng yêu, đeo đôi vans đen,.. không quên quay lại gương, mỉm cười một cái.

“Khó tả thật đấy, hồi hộp hơn cả lúc đi nhận lớp. Mình đã cố gắng rất nhiều để có thể vào được lớp chọn, không có gì có thể ngăn cản mình! Cố lên bé Nhi!!!”- Cô nhìn vào gương, ánh mắt rạng rỡ, động viên bản thân, tinh thần hăng hái..

“Này vết thương hôm trước của con vẫn chưa hết đâu, đi đứng cẩn thận nhé.”- mẹ cô thấy Nhi chạy từ cầu thang xuống, ngó ra nhắc nhở.

“Vâng mẹ, không sao đâu!”

“Ừm, tối nay vẫn như mọi tối, tự nấu cơm ăn nhé; có lẽ mẹ phải trực ca đêm, đừng bỏ bữa đấy.”

“Dạ con biết rồi, con đi học ạ.”

Nhi chào mẹ rồi bước ra cửa. Mở cửa ra hít không khí trong lành, cô cảm thấy thật sảng khoái. Nhi nhảy chân sáo đi tới nhà Linh rủ cô đi học..

--

“Hôm trước tớ tìm cậu mãi đấy, cậu đau chân vậy mà vẫn to gan tự về nhà hả? Tớ lo lắm biết không??.”- véo cái má phúng phính của Nhi, Linh trách cô.

“Không sao mà! Mình phải chạy trốn tên ảo tưởng thần kinh đó nên mới về trước.”- Nhi cười, mắt long lanh nhìn Linh.

“Cái tên ảo tưởng thần kinh mà cậu nói đó, hình như là cái cậu ‘con nhà người ta’ ngồi cạnh cậu đấy mà.. Haizz, thêm cái cậu Huy khểnh bẩn bựa nữa.. ;đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hai tên dồ chơi với nhau.”- Linh chế giễu.

“Cái gì mà ‘con nhà người ta’ chứ? Phải gọi là ‘bệnh nhân nhà tâm thần’, cậu ta giỏi giang gì đâu.. Chỉ biết tự mãn, haha, mình nhất định sẽ không để những tên điên như vậy ảnh hưởng đến thời gian cấp ba đẹp đẽ của chúng ta!”

“Nhất trí với cậu!”- Linh nói lớn, mọi người xung quanh ngước nhìn hai cô bé đang tung tăng hứng khởi..

--

Bước vào sân trường, khung cảnh lúc này thật náo nhiệt. Nhi và Linh cùng bước thẳng đến nhà giữa, lên cầu thang. Cùng lúc đó, Huy và Trung cũng đi ngang qua đó. Thấy Linh, Huy vội nép mặt đi, vì lỡ trêu cô hôm trước, lại còn thách thức.. Hai cô bé lúc này chắc mải cười đùa, nên không để ý; hai người vẫn bàn tán về “tên dồ”,.. châm chọc, mỉa mai đủ kiểu. Vào lớp, mọi người đang túm năm tụm ba thành các nhóm.

“Các bạn thân thiện thật ấy! Loáng cái đã có thể kết bạn hòa đồng tiếp xúc với nhau được rồi. Giá như hai đứa mình đến sớm hơn Linh nhỉ”- Nhi thầm nghĩ trong lòng. Đặt cặp xuống chỗ ngồi. Có người lên tiếng:

“Này hai bạn xinh đẹp, tới đây nói chuyện cùng chúng mình đi!”- Hạ- cô bạn với bím tóc đuôi sam mỉm cười.

“Hả, gọi bọn mình sao?”- Linh quay đầu lại.

“Đúng, cậu với Nhi, lại đây đi!”- Trí cũng ngồi đó, tiếp lời.

“Sao cậu biết tên mình hay thế?”- Nhi thắc mắc.

“Vì cậu ngồi cạnh lớp trưởng đó, cậu nổi bật lắm.”- Trí cười.

“Biết gì không? Từ hôm trước đến giờ, lớp trưởng Trung của chúng ta hot thật đấy! Này nhé được rất nhiều chị với mấy bạn nữ trường mình xin thông tin liên lạc đó.. nhưng nghe nói chưa ai có cả!”- bạn học Phương Anh hoạt bát kể.

“Đúng là soái ca lạnh lùng tài giỏi trong truyện tranh bước ra mà!”

“Sau này ai với được cậu ấy thì sướng lắm đấy!”

Nhi cười trừ. “Biết đâu cậu ta cũng có những điểm xấ..”- Nhi cười nói.

“Chắc sẽ không có đâu Nhi à, bọn tớ ganh tị với chỗ ngồi của cậu lắm nha, muốn như cậu còn chả được!”- Hạ ngắt lời Nhi.

Ganh tị sao? Nếu được tui có thể sẵn sàng cho luôn cái vị trí đó nè.. Cái tên khó ưa đó,gì mà soái ca, gì mà ngôn tình chứ..? Nhi thầm nghĩ.

“Các cậu cứ nói quá, tớ thấy tên đó bình thường.”- Linh cũng nói lại.

“À Linh cũng rất hot đấy, hôm qua có người bắt gặp cậu với Huy- hot boy trường mình ở trên phố đấy, hành động thân mật, hehe Linh lớp ta thật có mắt nhìn đấy!”- Phong ngồi đó vừa cười toe toét vừa đùa.

“Bắt gặp là sao? Lại còn hành động thân mật? Haha người đó mắt mũi bị làm sao rồi! Cái tên răng khểnh bẩn bựa ấy mà là hotboy sao? Mắt nhìn gì chứ, mọi người mắt làm sao rồi!!”- Linh chối lại ngay.

“Oa lần đầu tiên có người chê trai đẹp đó nha! Mà hôm đi nhận lớp hai cậu tình cảm lắm đó nha!!”- Phương Anh trầm trồ nói.

“Gì vậy hiểu nhầm rồi các cậu, mình không hề quen biết cái tên dồ dồ bẩn bựa ấy đâu!”

“Nghi lắm nghi lắm!!”

“Hôm trước cũng có người thấy Trung với Nhi trên phố nữa, người ta còn tình cờ thấy Trung đang xoa mặt Nhi, hai người sát nhau lắm!”- Trí nở nụ cười nguy hiểm.

“Trời ạ bọn mình không phả..”- Nhi bối rối.

“Không phải gì chứ? Đừng chối nữa nha Nhi.”- Hạ lúc này đột nhiên tắt nụ cười.

“Hai cậu trông bình thường mà có thể sánh đôi cùng hai hotboy lớp mình! Oaa!!”

“Này mình thật sự không đùa nha, mình không thèm vào cái tên thần kinh đó!!”- Nhi nghiêm túc.

“Các cậu nói đủ chưa? Trống rồi mà không vào lớp sao?”- Trung đứng dựa lưng vào thành cửa lớp từ bao giờ, lớn tiếng.

Mọi người giật mình sợ hãi chạy về chỗ ngồi. Mới là ngày đầu tiên đi học, nhưng không ai dám trái lệnh lớp trưởng... Thân hình cậu cao lớn,cân đối; đôi tay cứng cáp nổi gân, ánh mắt màu hổ phách sắc lẹm có thể giết chết bất kì ai cũng như có thể cướp đi trái tim của bất cứ cô gái nào; giọng nói trầm, nghiêm nghị..

“Chỉ vì các cậu mà lớp ta bị trừ điểm sổ cờ đỏ. Ý thức để đi đâu?”- Bước từ cửa lớp vào, Trung hơi giận dữ. Cậu đi về chỗ ngồi của mình.

Nhi ngồi đó, trợn tròn mắt nhìn Trung, chớp chớp vài cái. Nhìn thấy Nhi bé nhỏ ngồi đó nhìn mình, bỗng cái nhíu mày khó chịu trên trán cậu biến mất, cậu nhếch một bên mép.. Nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, quay người sang cô, tay để trên thành ghế cô.Cậu trườn người lên khẽ ghé sát vào Nhi.

“Tên của cậu sẽ sáng nhất sổ phê bình tuần này!”

“Hả gì?”- Nhi giật mình, hai gò má đỏ bừng. “Đâu phải mỗi mình tôi??”- Nhi quay sang, khẽ thắc mắc.

Bỏ tay ra khỏi thành ghế, cậu về chỗ của mình.

“Đúng là không chỉ có mình cậu rời khỏi chỗ nói chuyện...”

“Nhưng tại sao chỉ có mình tôi bị phạt?”

“.. vì chỉ có mình cậu nói xấu tôi.”- Trung đột nhiên nghiêm nghị, quay sang nhìn chằm chằm cô với ánh mắt đe dọa.

“Tôi nói không đúng sao?”- Nhi tức giận, cô quay mặt sang, nhìn thẳng vào mắt cậu. Hai người lúc này đấu mắt với nhau.. Trong ánh mắt nâu xanh của Nhi, Trung có thể thấy mình trong đôi mắt to tròn ấy, thật nét, thật đẹp..Cậu thu ánh mắt của mình vào, sợ rằng bản thân sẽ đứng hình như lần trước.

“Ngốc dở hơi!”- Trung lẩm bẩm, cậu đi khỏi chỗ, ổn định lớp..

Cô bé với đuôi tóc sam- Hạ, lúc đó đã thấy hai người họ.. Cô với vẻ mặt không vui, nắm chặt nắm đấm tay lại..

“Chắc hai người họ không phải đâu, nhỉ?”