Thanh xuân của tớ thật tuyệt khi có các cậu ở bên

Chương 3 - Bài đánh giá nhóm

Hôm nay, tôi dậy từ rất sớm, ngồi vào bàn học chăng đèn vàng đến nỗi khi bà tôi dậy mua đồ ăn sáng còn phải bất ngờ. Ngay cả chú chim họa mi đậu gần đấy còn chả thèm hót mà nhìn tôi chằm chằm.

- Hôm nay cháu dậy sớm thế ?

Bà tôi sắp xếp trứng vào giỏ, chuẩn bị lát đem đi bán. Tôi vừa gặm chiếc bánh mì kẹp trứng, vừa nhẩm đọc:

- Vâng, tiết 3 có buổi thuyết trình quan trọng, nên cháu dậy nhẩm đọc lại tí.

- Ừ, vậy từ từ ăn thôi rồi đi học cho sớm.

- Vâng, bà nhớ đem dù đi nhé, cháu thấy hôm qua dự báo thời tiết báo hôm nay có khả năng mưa đấy.

Không biết bà có nghe thấy không, nhưng cũng không sao. Bởi tôi đã nhét dù vào giỏ đựng tiền của bà từ đêm hôm trước rồi. Bà đã 75 tuổi rồi, việc gì cũng không nhớ. Chỉ không bao giờ quên lo cho tôi thôi.

Nhẩm đọc bài thuyết trình một lần nữa, rồi tôi thu gọn bàn, chuẩn bị đi học.

Đem xe hùng hục 10 phút mới đến cổng trường, chắc tại cái con xe đạp của tôi lại bị xịt hơi nên mới nặng nề hoạt động đến vậy. Dắt xe vào cổng, tôi đã thấy Minh Thùy đứng bên cạnh con ô tô đỏ chót, đang vẫy tay chào bố mẹ. Tôi không lại gần, đợi đến khi cậu ấy quay về phía khu lớp học, tôi mới đưa tay vẫy. Chúng tôi cùng nhau đi vào lớp.

Đặt cặp xuống ghế, liếc qua phái dãy bàn tổ 1 đã nhìn thấy Hải Anh, trên mặt bàn để hộp bút màu xanh lá cây, không bao giờ xê dịch chỗ khác. Tôi không lại gần bắt chuyện nữa mà ngồi im ở chỗ, nhìn các bạn lần lượt tiến vào lớp. Bụng đột nhiên sôi lên khi thấy chiếc bánh mì kẹp chả thịt của cậu bạn bàn trên. Tôi xoa xoa bụng, tự nhủ rằng mình đã ăn đủ no rồi.

2 tiết đầu loáng cái đã trôi qua thật nhanh. Tâm trạng tôi đột nhiên hồi hộp đến khó tả. Đối với bài đánh giá nhóm này, tôi đã chuẩn bị rất kĩ. Giờ ra chơi tiết 2 chỉ còn 5 phút. Hải Anh đột nhiên lại gần chỗ tôi, động viên:

- Cố lên!

Ngay cả Minh Thùy ngồi tổ 4 cũng quay sang nháy mắt cổ vũ. Tôi gật đầu như để hai người họ cũng như chính mình thêm ổn định.

Chuông reo, tôi nắm chặt tờ giấy ghi chú, cố ổn định tâm trạng.

Cô giáo tiếng anh bước vào. Tiết học hôm nay chúng tôi sẽ phải thuyết trình về một thành phố mà mình thích. Chúng tôi chọn đất nước Anh.À không, thực ra là một mình tôi chọn. Bởi Minh Thùy và Hải Anh vốn không có ý kiến gì.

3 nhóm đầu làm rất tốt, tất cả hầu như đều được điểm B trở lên. Nhưng có vẻ cô giáo vẫn chưa hài lòng lắm, cho đến khi cô đưa mắt sang chỗ Hải Anh đang ngồi. Tôi bắt đầu cảm thấy hồi hộp:

- Nhóm của Hải Anh đi. Cô rất kì vọng đấy.

Hải Anh bước ra khỏi ghế, cả lớp xôn xao lên. Tôi nghe được vài câu nói loáng thoáng của các bạn trong lớp:

- Nhóm có Hải Anh thì điểm A ăn đứt rồi.

- Nghe nói có Minh Thùy nữa đấy. Mẹ ơi đỉnh vậy?

- Hải Anh chuyên anh rồi, giọng như người bản xứ í.

- Lần trước tao nghe Minh Thùy nói, hay lắm luôn á.

- Ơ thế nhóm này có 2 người thôi à? Tưởng có 3 người chứ?

- ......

Tôi nắm chặt lấy tờ giấy thuyết trình, cố dõng dạng bước lên bục. Lướt qua chỉ thấy Minh Thùy cầm tớ note nhỏ, HảI Anh không cầm gì. Nhìn lại tờ giấy của mình, dài như sớ vậy.

Chúng tôi ắt đầu thuyết trình. Lần lượt từng người cho đến lượt rồi. Tôi cố gắng hít một hơi thật sâu, rồi nói. Rành rọt và không lấp đến nỗi tôi tưởng như mình đang hát Quốc ca vây. Kết túc bài thuyết trình 5 phút, chúng tôi nhận được rất nhiều tiếng vỗ tay ở dưới. Tôi còn cảm nhận được rằng cô giáo rất hài lòng về bài thuyết trình này.

Về chỗ ngồi, cậu bạn của tôi cong khen tôi tự nhiên hôm nay nói tốt đến thế. Lòng tôi vô cùng vui sướng.

Đến lúc đánh giá điểm, tôi vô cùng hồi hộp. Liệu mình có được A không? Tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến điểm A môn tiếng anh cả, nhưng hôm nay tôi đã nghĩ đến. Cô giáo bắt đầu nhận xét:

- Nhóm làm cô hài lòng nhất hôm nay chính là nhóm của Hải Anh.

Minh Thùy quay sang nháy mắt với tôi, miệng còn nói nhỏ: " Công bà hết đấy"

Tôi không nói gì, mỉm cười đáp lại. Tôi dỏng tai lên nghe từng lời cô nói. một cách sao cho rành rọt nhất:

- Hải Anh vốn có giọng âm chuẩn rồi, hôm nay phát huy rất tốt, không cần cầm giấy. Đặc biệt là bạn ...

Tôi tự suy nghĩ, liệu có phải tôi không, là tôi đúng chứ?

- ,,, là bạn Minh Thùy. Hôm nay nhấn nhá ngữ điệu rất tốt, cố gắng phát huy nhé.

Tôi nghe thấy tiếng Minh Thùy dạ nhẹ. Sau đó lại cố chờ đợi thêm cô nói gì nữa.Nhưng không, cô có nói, nhưng không phải về tôi.

- Nội dung trình bày rất phong phú, rất tốt. Chắc Minh Thùy và Hải Anh vất vả lắm phải không? Hai đứa mỗi người A+ nhé.

Cả lớp im lặng không nói gì. Tôi ghét cái sự im lặng này đến tột cùng, vì sao không một ai lên tiếng. Tất cả đều quên lãng còn 1 thành viên như tôi ư?

- Cô ơi, nhóm còn có bạn Ngọc ?

Tôi nghe được tiếng Minh Thùy rất nhỏ vang lên, và những tiếng nói xì xao to lớn:

- Nhóm còn có thành viên nữa hả? Sao ông đây không biết vậy?

- Ờ Ờ, mà Ngọc nào nhỉ? Lớp mình có Ngọc sao?

- Có thây. Dương Ngọc, hay đi cùng Hải Anh í.

- Ồ ồ nãy giờ chỉ toàn ngắm Thùy với nghe giọng Hải Anh nói đã đủ sướng rồi, hơi đâu quan tâm người khác.

Cô giáo vội đảo mắt lên trang chiếu ghi tên thành viên, rồi nói:

- Bạn Dương Ngọc à, cô thấy hình như em cầm giấy đúng không. Thế là không được rồi, thôi cô cho B nhé. Khuyến khích đấy.

Tôi im lặng không nói gì, tay nắm chặt lấy tờ giấy. Tôi thực sự đã cố gắng rất nhiều mà.

Mệt mỏi lất cái thân về nhà, tôi thấy bà đang ngồi gần đó, hong khô cái áo bị mưa ướt. Đột nhiên cảm xúc thế nào, tôi vứt cặp xuống đất, chạy lại chỗ bà, giựt lấy chiếc áo:

- Cháu đã bảo bà mang ô đi rồi cơ mà. Sao bà lại không mang?

Bà tôi lên tiếng:

- Bà sợ cháu không có ô, nhỡ trời mưa về ướt...

Tôi gần như gào lên với bà:

- Cháu học ở trường cả ngày, làm sao mà ướt được. Đã bảo là bà mang ô đi rồi cơ mà. sao bà cứ như vậy chứ?

Rồi tôi ôm mặt khóc nức nở, giống hệt như một đứa trẻ không được kẹo. Một đứa trẻ đã cố gắng hết mình để được công nhận, chí ít là sự tồn tại của nó. Nhưng không, không ai coi nó tồn tại cả.

Nhật kia của Dương Ngọc.