Thanh xuân của tớ thật tuyệt khi có các cậu ở bên

Chương 4 - Chủ nhân nhà 09

Bài test thử môn Tiếng Anh hôm nay, tôi sai 4 câu, tương đương với việc học bài thêm 40 phút. Lớp học thêm tiếng anh vào mỗi cuối tuần tăng thêm nửa tiếng nữa để chạy kịp lên thang điểm, cùng với đống bài tập trên lớp. Tất cả khiến cho tôi rất mệt mỏi...

Nhật kí: Hải Anh - 23h40'

Sắp tới câu lạc bộ đánh golf của ba tôi có chương trình dạy cho mấy đứa nhóc như chúng tôi đi học thử. Ai dà, tôi đang phân vân quá trời. Tôi vốn đang định đi xem Avengers vào cuối tuần này.

Nhật kí: Minh Thùy - 22h40'

Tôi để ý thấy thuốc đau lưng của bà sắp hết rồi, vậy mà bà vẫn chưa đi lấy. Đến tận hôm thứ 2 này, nếu không phải tôi nhắc, chắc bà cũng quên mất lịch tái khám với bác sĩ An. Sức khỏe của bà ngày càng yếu đi, còn tôi lại chẳng thể làm gì được. Tôi vô dụng quá, đúng không? Đây đã là tháng thứ tư mẹ không gửi tiền về rồi, sao bà cháu chúng tôi có thể cầm cự được thêm chứ?

Nhật kí: Dương Ngọc - 21h40'

- Cuối tháng này, cơ quan mẹ tôi tổ chức đi Sing, thật đáng tiếc làm sao. Tôi không thể đi được.

Minh Thùy lắc lắc tay của Dương Ngọc mạnh đến mức cô phải kêu oái lên:

- Không phải chỉ cần xin thầy Huy cho bà nghỉ thêm cuối tuần là được sao?

- Thì thế, ai ngờ đâu thầy Hùng lại tăng thêm buổi ôn, hại tôi vừa mất chuyến đi chơi, vừa học 8 tăng cuối tuần. Thật tức chết mà.

- Chịu khó một chút đi, đợi kết thúc kì thi khảo sát cuối tháng này, bà chơi sau cũng không muộn mà.

- Biết thế nhưng suất chiếu phim của tôi cuối tuần này cũng đi tong rồi.

Dương Ngọc cầm cốc trà sữa lắc lắc:

- Thôi nào đừng tuyệt vọng thế chứ, nào đứng đậy đi. Cuối tuần sau 3 chúng ta đi picnic, có được không ?

- Hứa nhá.

- Hứa.

- Nhưng còn Hải Anh, không phải bà ấy đang bận rộn ở lớp anh sao ?

Trước gương mặt lo sợ hệt như đứa trẻ của Minh Thùy, Dương Ngọc không kìm được đưa tay nhéo nhéo len đối má bầu bĩnh:

- Yên tâm, không quỵt bà đâu. Hải Anh nói hết tuần này lớp ấy kết thúc vì cô giáo đi tập huấn rồi.

- Yeahhh..... Vậy là 3 chúng ta sắp được hẹn hò rồi.

- Thùy.... nhỏ tiếng thôi, người ta kì thị bây giờ.

- Vâng, vâng em cảm ơn chị nhiều, thế thì tốt quá. Hải Anh nhà em nó nhát lắm, mong được chị với cháu Khánh bảo nhiều thêm.... Vâng, vâng, dạ .... Thế em cảm ơn, khi nào hai gia đình gặp nhau rồi hàn huyên sau. Vâng....

Bầu trời xế chiều hiện ra trước khung cửa kính xe ô tô thật lạ. Không khí bên ngoài của tháng năm oi ả, nhưng ngồi trong ô tô điều hòa mát lạnh. Muốn cảm nhận được cũng thật khó.

Hải Anh vẫn vê khóa áo,yên lặng nghe mẹ nói chuyện. Cho đến khi đèn giao thông ở ngã tư hiện lên màu đỏ, cũng là lúc cuộc nói chuyệnđầy khách sáo kia kết thúc.

- Mẹ đã hẹn bác ấy rồi, cuối tuần sau 8h con bắt đầu lớp học. Con phải biết may mắn lắm đấy, thật khó để được chọn vào được lớp đấy. Mẹ con đã phải vất vả như thế nào.

- Nhưng không phải mẹ bảo cuối tuần sau con có thể... đi chơi...?

- Chơi, chơi, chơi. Năm sau con lớp 12 rồi, vậy mà còn nghĩ đến chơi. Bài thi khảo sát tiếng anh cuối tháng này, con cứ thử dưới 95 điểm anh xem, đứng có tư cách nhắc đến hai từ ấy trước mặt mẹ.

Nhìn thấy đứa con gái đang trực trào nước mắt, bà mới hạ giọng xuống:

- Kĩ năng viết của con còn kém. Con xem có bao giờ con đạt tuyệt đối đâu, mấy cấu trúc đơn giản như vậy mà cũng sai. Người ta là nể mặt mình lắm mới đăng kí giúp, khối người ngoài kia còn muốn được chọn. Con có mà không biết trân trọng.

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì cả, chơi sau cũng chưa muộn mà. Nếu con từ chối lần này, đến lúc người ta điểm cao, lúc đó khóc còn không kịp.

- Anh Khánh, con còn chưa nghe tên sao ? Người ta cũng từ đấy cả ra. Phải biết noi gương chứ.

- Nghe mẹ đi con gái, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con mà thôi.

- Nghe chưa ?

- Vâng.

Đèn xanh xuất hiện, chiếc ô tô lăn bánh vào khu nhà cao cấp của thành phố.

- Ngọc, ra ăn cơm đi cháu.

- Vâng, cháu ra liền.

Dương Ngọc vội vã cất tập bài lên kệ, xỏ dép đi ra ngoài bàn ăn. Chưa kịp ngồi vào bàn, cô đã định bốc miếng trứng rán. Nóng, khiến cho Dương Ngọc phải đặt lại, xuýt xoa.

- Cái tay cái tay, bà đã bảo cháu lấy đũa rồi.

- Hì hì, tại cháu không chờ được. Ui chao, hôm nay bà còn làm món cá kho nửa hả ? Bà làm vậy chắc cháu lăn mất.

Bà Nhỡ cười hiền, âu yếm đẩy bát cá kho trước mắt Dương Ngọc:

- Lăn là lăn thế nào được, ăn uống đủ chất mới xinh đẹp được. Cứ nhịn ăn như mấy cô người mẫu trên tivi, kiểu gì cũng ốm.

- Phải phải, bà của cháu nói gì cũng đúng. Ăn cơm thôi bà, cháu đói lắm rồi.

Dương Ngọc gắp miếng trứng cho bà, trong đầu suy nghĩ không biết nên nói thế nào để xin bà cuối tuần tới đi chơi. Lại còn phát sinh mấy chi phí ăn uống, cô sợ bà không có đủ. Lời chưa nói, bà đã nói trước:

- Mấy ngày cuối tuần bà làm cho cháu canh khoai sọ để tẩm bổ.

- À, vâng. Bà mua ở đâu nhiều khoai thế ?

- Tầng dưới có người chuyển đến, họ đem tặng hàng xóm .

- Nhà 09 có người chuyển đến rồi ạ ?

Căn nhà 09 nằm cuối góc chung cư, u ám đến sợ, lại còn nằm ở cuối hành lang. Mỗi lần đi về, Dương Ngọc lúc nào cũng phải chạy thật nhanh lên tầng, tránh tầm mắt khỏi căn nhà đáng sợ ấy.

- Căn nhà ấy mà cũng có người chuyển đến ạ ?

Rõ ràng mấy ngày hôm nay cô có thấy nhân viên chuyển đồ nào đâu nhỉ.

- Lại còn không dọn đồ đạc gì nữa.

- Chắc họ chưa kịp chuyển đến, mau ăn đi, cơm canh nguội hết rồi kìa.

Bởi vì câu chuyện căn nhà 09 kia có người chuyển đến làm Dương Ngọc không khỏi tò mò nên quên mất chuyện đi chơi kia. Cho đến khi vào phòng, cô mới tự nhủ là sẽ nói sớm cho bà biết.

Sáng hôm sau, Dương Ngọc cầm bánh mì cùng với hộp sữa dâu mà bà chuẩn bị, vừa đi vừa gặp ăn. Tối hôm qua nhiều bài tập quá, thức đến 1h mơi xong, hại cô suýt nữa ngủ muộn. May là có bà gọi kịp. Dù biết bản thân sắp muộn rồi, nhưng ra đến cửa lớn, thấy mọi người đang bàn tán gì đó. Dương Ngọc không tránh khỏi hóng hớt của tuổi 17, cô ngó lại hỏi:

- Chị Lý xinh đẹp, cho em hỏi mọi người đang nói gì vậy ?

Chị Lý được gọi như vậy, không khỏi mát lỗ tai, đem tường tận câu chuyện kể cho Dương Ngọc:

- Thì là chủ nhân nhà 09, nghe nói là một cặp vợ chồng già với đứa con trai hư hỏng. Đêm qua người ta còn nghe loáng thoáng tiếng đổ vỡ bát ......

Chọc đúng chủ đề, Dương Ngọc vẩy tai lên nghe không sót lời nào. Tự nhiên cái giọng chua lét của chị Lý dừng lại, ngay cả đám người kia cũng không xì xào bàn tán nữa. Lúc này, Dương Ngọc quay lại mới thấy phía cửa nhà 09 đã mở ra từ lúc nào.

Bóng dáng một chàng thiếu niên rất cao, mặc áo hoodie để mũ lên che mặt lướt qua. Lúc ngang qua đám người bàn tán, còn dừng lại vài giây, sau đó đi tiếp. Cả người mặc đồ đen, duy chỉ có cái cặp sách khoác trên vai màu đỏ không thể chói hơn, trông chẳng ăn nhập vào nhau tí nào.

Trong lúc Dương Ngọc còn đang mải mê suy nghĩ, bóng dáng người phụ nữ tiêu chuẩn nội trợ đi ra, trên tay còn cầm hộp sữa vị dâu giống hệt của cô, chạy theo. Có lẽ là muốn đưa cho cậu con trai kia.

Người phụ nữ kia không gọi tên nhưng chàng trai kia tự khắc dừng lại, lúc đưa tay ra với lấy hộp sữa dâu, hàng chục con mắt nhìn theo, trong đó có cả Dương Ngọc.

Trời mé, cô không kì thị gì đâu nhưng mà con trai lớn bằng tuổi này rồi ai lại đi uống sữa vị này chứ.

Trong khi nội tâm Dương Ngọc đang đấu tranh dư dội giữa ủng hộ và phản đối thì người kia đột nhiên quay lại, nói:

- Nhìn cái gì ?