Thanh xuân của tớ thật tuyệt khi có các cậu ở bên

Chương 7 – Nhớ cậu

Sân thể dục trường.

Hai bóng người một cao một lớn in đậm trên sân.

Hải An khoanh tay, lạnh lùng nhìn Hoàng Nhiên.

- Về sớm?

Hoàng Nhiên đứng dậy, phủi phủi tay. Dáng cậu cao lớn, che phủ cả người Hải Anh.

- Nhớ cậu.

Hải Anh còn đang bực bội, nghe vậy không khỏi bất ngờ, đá vào chân trái Hoàng Nhiên một cái.

- AI DA. ĐAU!

- Cho chừa, nói linh tinh.

Hoàng Nhiên ôm chân, ấm ức kêu. Hải Anh vội ngồi xuống, hỏi:

- Đau lắm à?

Cô biết người theo đuổi thể thao mãnh liệt như Hoàng Nhiên, điều hạn chế nhất là gây tổn thương đến cơ thể. Nhất là môn bơi lội, chân còn rất quan trọng. Cũng may cậu thi đấu xong rồi, nếu không cô sẽ ân hận mất.

Hoàng Nhiên nhìn vẻ mặt lo lắng của Hải Anh thì không giấu được sự vui vẻ, véo véo má của cô, nói:

- Cảm ơn, bạn yêu!

- CÚT!

Hải Anh định đá chân còn lại thì Hoàng Nhiên nhanh chóng tránh được, chạy đi chỗ khác. Lúc chạy còn quay đầu lại, làm mặt xấu với cô.

- Còn đá nữa là cậu phải chịu trách nhiệm với tôi đấy.

- HOÀNG NHIÊN… Cậu đứng lại cho tôi.

Dương Ngọc nhìn Minh Thùy đang vo giấy lại, giả làm ống nhòm mà không khỏi buồn cười.

- Bà có làm vậy cũng không nghe thấy họ đang nói gì đâu?

Minh Thùy phồng má, quyết định không từ bỏ, dí sát mắt vào chiếc ống nhòm giả.

- Không được, không được.

Dương Ngọc nhún vai:

- Tôi đã bảo rồi mà.

Minh Thùy lần này vứt chiếc ống nhòm giấy, híp mắt nhìn qua lăng kính của sổ, chỉ nhìn thấy được hai bóng mờ mờ dưới sân, đến mặt mũi ra sao cô còn chẳng nhìn rõ. Cô từ bỏ, quay lại tìm chuyện với Dương Ngọc.

- Ngọc, bà nghĩ xem Hoàng Nhiên liệu có ý gì với Anh Anh của chúng ta không?

Dương Ngọc gập tập vở lại, cốc đầu Minh Thùy một cái thật mạnh.

- Rõ ràng thế mà còn không có ý nữa. Bà đừng có tò mò linh tinh, tý Hải Anh về ..

- Về gì?

Hải Anh không biết bước vào lớp từ bao giờ, hỏi ngược lại. Minh Thùy với Dương Ngọc liên tục chối bỏ, ngại ngùng dắt nhau đi chỗ khác.

Hải Anh lắc đầu, khỏi cần nói cô cũng biết bọn họ đang nói xấu cái gì.

- Lớp trưởng, cái này để đâu ?

Hải Anh quay lại nhìn, hỏi:

- Sao lại kê bàn ghế ở đây?

Một nam sinh bên cạnh gãi gãi đầu, lên tiếng:

- Bọn tớ gặp thầy hiệu trưởng ở ngoài kia. Thầy bảo kê vào lớp, sắp tới có một bạn học sinh chuyển tới.

- Thầy có nói rõ khi nào không ?

- Không có.

- Vậy để ở góc kia đi.

Hải Anh trong đầu đầy thắc mắc, đến cả cô chủ nhiệm cũng chưa nói gì với cô. Chẳng lẽ là người mà mẹ bảo?

Hoàng Nhiên mang quần áo đội đến tiệm giặt, nghe được cô chủ nói gần đó có tiệm bánh mới mở rất ngon. Cậu gửi đồ xong thì đi đến đó, mua cho người nào đó.

Lúc đi đường không may va phải một người, hộp bánh tới xuống đất. May là không bị đổ ra đường, tuy vậy Hoàng Nhiên vẫn rất tức giận, định quay lại nói vài câu thì htn đó đã đi mất.

“Hừ, còn không biết xin lỗi”

Cậu nhặt hộp bánh lên thấy một tờ giấy nhỏ gần đó, chắc là do người va phải làm rơi. Hoàng Nhiên nhặt lên xem, mở ra thì thấy đó là bức tranh chưa được hoàn thiện lắm nhưng có thể nhìn ra chân dung một cô gái.

Sao cậu cứ có cảm giác, cô gái trong bức vẽ quen quen nhỉ?