Thanh xuân của tớ thật tuyệt khi có các cậu ở bên

Chương 6 - Nhớ tớ không ?

Dương Ngọc và Minh Thùy đồng loạt quay sang nhìn Hải Anh. Vốn biết lí do vì sao bị nhìn nhưng Hải Anh vẫn cảm thấy không thoải mái. Cô cầm muỗng ăn canh bình thường.

- Bà không đi xem sao?

Dương Ngọc dè dặt lên tiếng.

- Vì sao tôi phải đi?

- Vì chỉ có bà mới khuyên được con người ấy.

Mình Thùy đột nhiên lên tiếng trả lời, sau đó nhìn thấy ánh mắt của bạn mình thì đành ngậm ngùi cầm đũa gắp thức ăn. Dương Ngọc thấy vậy cũng không nói gì thêm. Ây da, cô vẫn là không nên can thiệp vào chuyện này mà.

Chiếc ghế trống bên cạnh Hải Anh đột nhiên bị một người kéo ra, tay cầm đũa của Dương Ngọc dừng lại, "Đến rồi đây, cuối cùng cũng xuất hiện."

- Chào Ngọc! Chào Thùy!

Hoàng Nhiên chống tay lên bàn, khuôn mặt vẫn đẹp trai như vậy, chỉ có làn da có hơi ngăm đi, chắc do phải luyện tập ngoài trời nhiều. Ánh mắt vẫn dõi theo hai cô bạn đối diện, như đang chờ câu đáp lại.

- Chào... cậu trở về.

Dương Ngọc đáp lại cho có lệ. Cũng may là cô đã ăn gần xong bữa trưa, nếu không cũng không thể ăn tiếp trong tình huống này được.

Minh Thùy thì tất nhiên giữ im lặng trong suốt quá trình. Đôi mắt hạt dẻ đảo về phía tay áp bị xắn lên lúc nãy do đánh nhau. Thấy vậy cô không khỏi rùng mình một cái. Thiên cha mẹ địa ơi, cái tên này tự dưng về sớm vậy làm gì chứ.

- Tụi mình đều đã ăn xong rồi. Mình với Thùy đi trước, hai cậu ở lại "trò chuyện" sau.

- Đúng đúng đúng.

Minh Thùy vội cầm tay Dương Ngọc biến mất khỏi nhà ăn chỉ trong vòng chưa đến vài giây. Hoàng Nhiên tất nhiên nghe hiểu cụm từ trò chuyện được Dương Ngọc nhấn mạnh ra sao. Cậu quay sang nhìn Hải Anh, nhẹ giọng nói:

- Nhớ tớ không ?

Ánh mắt rõ ràng dịu dàng đi nhiều. Cũng may nhà ăn vắng người, nếu không bọn họ phải bất ngờ lắm. Ai bảo đàn anh đáng sợ nhất trường lại có ánh mắt như vậy chứ.

Hải Anh nãy giờ vẫn luôn im lặng, xong đó lại thấy hai cô bạn thân mình chạy quên cả ăn thì chả buồn động thêm đũa nữa.

Hoàng Nhiên thấy Hải Anh bỏ đũa xuống, ý không ăn nữa thì nhổm người, mày đăm chiêu, nói:

- Giảm cân? Hay mệt quá không ăn được? Tôi nói cậu nghe, đừng có học tập theo bọn con gái kia bày đặt ăn uống kiêng khem....

- Phiền phức.

Hải Anh cầm khay thức ăn rồi khỏi chỗ.

Minh Thùy và Dương Ngọc trên tay mỗi người cầm một túi sữa chua khoác vai nhau vừa đi vừa nói chuyện.

- Không biết Anh Anh nhà chúng ta sẽ xử lí tên đó như thế nào ?

- Cái gì mà tên với chả xử lí. Thùy, bà xem nhiều phim viễn tưởng quá rồi đấy.

Minh Thùy vứt vỏ túi sữa chua vào thùng rác, sau đó lại lấy túi mới trong túi áo ra ăn. Tất cả chỉ gói gọn trong mấy giây, rồi từ từ trả lời:

- Thì bà không nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Hoàng Nhiên lúc đó sao? Vừa thi đấu trở về, đã không giành được hạng nhất thì thôi đi, lại còn đánh nhau. Kiểu gì bé con chúng ta cũng sẽ bị gọi lên phòng giáo viên... gì mà phê bình vì tội không làm tròn trức trách của cán bộ lớp.

Dương Ngọc nhìn bạn mình cảm thán thì không khỏi buồn cười, lại còn giả giọng của thầy phụ trách.

- Tôi bảo bà bao lần rồi, mua sữa chua túi đừng mua nhiều như vậy. Mua nhiều thì phải xin cái túi bóng để đựng, nhìn xem ướt hết túi áo rồi kìa.

Minh Thùy đột nhiên bị nói thì không khỏi oan ức:

- Tại tôi muốn để dành cho bé con mà. Bà ấy còn chưa được ăn.

- Nhưng mà ướt ..

- Không xin túi bóng, phải biết bảo vệ môi trường chứ. Dương Ngọc, bà lại chuyển chủ đề để đánh lạc hướng chứ gì ?

- Không có.

- Không có cái gì, tôi biết thừa. Cứ mỗi lần đến cái tên Nhiên đó bà lại lảng sảng chuyện khác.

- Thì vốn không nên nói chuyện người ta.

- Nào có phải chuyện gì người ta đâu, có liên quan tới bé con mà.

- Thôi được rồi, tùy bà.

- Đấy, tôi biết ngay mà.

Minh Thùy sán lại gần, đem bàn tay lạnh chọc vào má Dương Ngọc.

- Cho bà lạnh chết cái tội lơ tôi.

- Á, lạnh. Lại còn dính dính sữa nữa, bà tránh xa tôi ra.

- Không á, tôi sẽ theo bà đến già luôn.

- Tởm quá...

- ....

Đôi bạn thân mải mê đùa nhau mà không biết có cặp mắt đang nhìn mình.

- Trường cung cấp cơ sở vật chất tốt nhất của thành phố. Từ căn tin cho tới khu nghỉ cho học sinh, anh chị xem nếu được thì ...

Hiệu trưởng nói với cặp vợ chồng già nhưng đôi mắt lại híp lại nhìn theo cậu thanh niên đang chăm chú nhìn đâu đó. Người phụ nữ đi đến bên cạnh cậu con trai, hỏi với giọng nhỏ:

- Cậu thấy ổn không ? Mai có thể đi học được chứ ?

Sau khi bóng hình của hai người kia biến mất khỏi tầm mắt, người con trai kia mới quay người lại, nhìn người phụ nữ vài giây sau đó quay sang người đàn ông đang đứng gần đó rồi bỏ đi. Vị hiểu trưởng đứng đó quả thật không hiểu gì, đưa ánh mắt nhìn hai người kia mà ông tạm gọi là bố mẹ của cậu thanh niên vừa nãy, dù ông phải thú thực rằng bọn họ trông chả giống một gia đình tí nào. Hoặc có thể họ là một gia đình không bình thường.

Cảm nhận được ánh mắt khó hiểu của hiểu trưởng, người đàn ông liền lên tiếng:

- Mai có khả năng là chưa được. Khi nào thằng bé muốn, nó sẽ tự khắc đến lớp.

Làm ngành giáo dục hơn 30 năm, đây là lần đầu tiên ông nghe thấy một học sinh phải có hứng mới đến trường, Cả gia đình này quả thật không bình thường tí nào.

- Ông yên tâm, thằng bé sẽ không trì hoãn lâu đâu.

Người phụ nữ tất nhiên hiểu trong đầu vị hiệu trưởng đang nghĩ gì. Bà lên tiếng trấn an.

- À vâng, được. Nhà trường luôn chào đón bất cứ lúc nào. Chỉ mong anh chị bảo cháu đến sớm chút, dù sao sang năm cũng 12 rồi.

- Điều đó là dĩ nhiên.

- Vậy, chúng ta trở lại phòng tôi bàn thêm về việc đầu tư vào mấy quỹ ...

- Được, mời ông.

- À vâng vâng. Mời hai vị.

Dù học sinh có kì lạ đến đâu, lợi ích lớn mà gia đình này mang tới cho ngôi trường là điều không thể bàn cãi. Hiệu trưởng nghĩ vậy. Người nhà giàu nào chả khó hiểu như thế.

Dương Ngọc cầm túi khoai lang vui vẻ xách về nhà. Hôm nay tiện ghé siêu thị cùng Minh Thùy, đúng lúc khoai lang giảm giá, lại còn có bánh khúc mà bà thích ăn nữa. Dương Ngọc không nghic ngợi gì nhiều mà mua về. Lúc đi đến cầu thang, Dương Ngọc vô thức liếc sang căn nhà 09. Trước của ngồi nhà đã được thắp bóng tuýp vàng nhưng bản thân cô vẫn không cảm thấy bớt u ám tí nào. Lại còn cảm giác như có ai đó đang nhìn mình. Không chậm, cô vội cháy nhanh lên lầu. Vẫn là không nên nhìn mà.

Cửa căn nhà mở ra, một bóng dáng cao lớn dựa vào tường, đôi mắt âm thầm nhìn theo hướng cầu thang.