Căn phòng rộng mang theo sự lạnh lẽo đến thấu xương, vài tia nắng sáng xuyên qua khung cửa sổ lại toát lên cái vẻ ủ dột, mệt mỏi.
Ở giữa căn phòng có một nam nhân dáng vẻ ưu tú, nét mặt ung dung trông thoải mái vô cùng, trên mu bàn tay còn có hình xăm thập tự bị quấn quanh bởi hai con mãng xà.
Quách Mãnh Long ngồi vắt chéo chân đưa mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài cánh cửa, nhẹ nhàng nhấp một ngụm vang đỏ tím rồi nhếch môi cười khẩy một cái khó hiểu.
Từ cánh cửa gỗ to lớn bước đến một người phụ nữ mang vẻ khép lép, trang phục tối giản nhưng cũng không kém phần lịch lãm:
-Cậu chủ, hôm nay cậu phải đến trường rồi.
Lời nói có ba phần nhắc nhở bảy phần cảnh cáo nhưng lại nhẹ bẫng như không truyền đến tai Mãnh Long. Lại một ngụm vang nữa, hắn đưa đôi mắt đỏ hiếm lạ về phía Lí Chương
-Dì Chương, tôi đã nghỉ bao lâu rồi?
Đáp lại vẻ diễm hoặc lẳng lơ của Quách Mãnh Long, Lí Chương chỉ vỏn vẻn nói hai chữ
-3 tháng.
-Ha, nhanh thật. Mới đó mà đã ba tháng rồi. Như một giấc ngủ vậy.
Nuốt sạch giọt vang cuối cùng còn trong li, Quách Mãnh Long nhấc mình vơ lấy chiếc áo khoác rồi bước ra phía cửa, trên môi vẫn giữ nụ cười quỷ dị khó đoán
“ Đã ba tháng rồi sao…”
***
Lực tay của Lý Hiển Triết quả không thể xem thường, chưa gì mà Tần Niên Thanh đã cảm thấy đau buốt ở cổ tay, cô ta đưa ánh nhìn như hăm dọa nhìn Lý Hiển Triết nhưng có thể làm gì không…
Nhìn hai người trước mặt mình như diễn hài khiến Vãn Ái không nhịn được mà bật cười một tiếng.
Rất nhanh tiếng cười ấy vọng đến tai Tần Niên Thanh, ả lần nữa đưa mắt chết nhìn cô, còn định buông lời hăm dọa nhưng nói chưa hết câu liền bị một cái vụt qua của Vãn Ái làm giật mình.
Nhìn Tần Niên Thanh phản ứng như vậy cô biết ả đang nghĩ gì nhưng cô cũng chẳng rảnh sức đến thế. Vốn cũng định cho cô ta một bạt tai nữa nhưng nghĩ thôi cũng đành… “chấp gì một con nhóc đến cả gia đình cũng không biết quý trọng.”
Vãn Ái vụt đến chỗ Tần Niên Thanh kéo chiếc cài áo của mình khói mái tóc rối bù của cô ta rồi lại rất nhanh chạy ra khỏi phòng như chưa có gì xảy ra.
Nhìn bóng Vãn Ái khuất dần sau cánh cửa làm sắc mặt Lý Hiển Triết mỗi lúc lại đen lại. Cậu hậm hực buông tay Tần Niên Thanh rồi vùng vằng trở về chỗ.
Tất nhiên, cậu khó chịu. Cậu đã chẳng màng liêm sỉ mà ra tay giúp đỡ, ấy vậy mà đến một lời cảm ơn cũng không có…
“Nhưng từ bao giờ mà mình lại cần người khác cảm ơn?”
Cũng chẳng rảnh rang gì, cậu cũng vác cặp bước ra khỏi lớp bỏ lại một đám mắt chữ a mồm chữ o đằng sau
“Phiền phức”
***
Lại dãy hành lang vắng quen thuộc, lại hàng ghế dài cô quạnh trống không. Vãn Ái vắt chân hút chặt hộp sữa cam trong tay mắt đưa theo bóng Lý Hiển Triết xa dần cánh cổng, trong lòng có chút ngổn ngang khó nói.
“ba lần”
Chiếc điện thoại kêu “ting” một tiếng làm Vãn Ái khẽ giật mình giơ lên nhìn ngắm.
Là tin nhắn của Diễm Lan.
“Nhà máy cũ. Bây giờ”.
Nhìn tin nhắn lại làm Vãn Ái khẽ nhếch mày lên một tí. “Cũng chỉ là đưa đồ thôi có gì mà xa xôi thế?”
Nhăn mày một cái rồi cô cũng cất điện thoại vào túi, sải bước đến phía cuối hành lang.
Đi hết hành lang này rồi xuyên qua một bãi phế liệu sẽ đến nhà máy cũ nhưng cô không được thuận lợi như vậy.
Phía cuối hành lang là dáng vẻ của hắn, kẻ cô luôn khiếp sợ và điên cuồng, Hình Minh Quân.
Bước chân của cô chùn lại khi hắn quay mặt về phía cô, đôi mắt lạnh băng không thể nhìn thấu.
Lồng ngực Vãn Ái lúc này nói đau thì rất đau nhưng lại chẳng hiểu sao lại vẫn mong chờ một hi vọng.
Cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể, cô nhấc mình bước qua hắn nhưng đôi mắt đã len lỏi sự sợ hãi.
-Cậu nghĩ tỏ ra như vậy thì tôi sẽ thích lại cậu sao? Cậu nghĩ như vậy là có thể thu hút tôi à?
Câu nói đầy châm chọc làm Vãn Ái không kìm được mà đứng lại. Có nhầm hay không đây hắn lại chịu mở lời trước với cô nhưng theo cái cách này thì cũng chẳng hay ho gì.
Theo bản năng của một người phụ nữ, cô bước đến sát Hình Minh Quân, nhìn sâu vào đôi mắt xám nhạt nhạt lạnh lẽo
“đúng là chẳng thay đổi gì”
Trước hành động bất ngờ của Vãn Ái, Hình Minh Quân không kìm được mà thót lên một nhịp tim, hắn không dám tin là cô dám bước đên gần như vậy.
-Tôi không thích cậu. Bây giờ như vậy, sau này cũng sẽ như vậy. Chúng ta tốt nhất là chẳng có chút liên quan nào cả. Tôi sẽ xử lí tất cả những gì tôi đã làm với cậu suốt thời gian qua và cậu cũng nên như vậy.
Dứt câu cô liền quay gót bước đi để lại trên nét mặt của Hình Minh Quân một cái bàng hoàng, ngạc nhiên
“Cô ta…Ha, điên thật chứ”