Thanh xuân là em

Chương 12

Hoàng Liễu ngẩn người ra một hồi khi chạm mặt chàng thanh niên trước mặt. Dáng người cao ráo, mái tóc nâu vàng hơi rối và khuôn mặt mang nét quyến rũ trưởng thành,… nhưng “ ai đây?”

Hoàng Liễu tự hỏi trước khi Nghiên Thần Phi lên tiếng

-Dì Liễu, cháu là Nghiên Phi.

-A!!! Phi, sao cháu lại ở đây? Đã bảo là đến thì gọi dì mà!

Hoàng Liễu giật mình. Đúng rồi, hôm nay bà phải đón đứa cháu trai của bà về nước, hôm qua còn hồ khởi gọi điện như vậy mà.

-Trời đất, cháu về từ khi nào mà chẳng báo dì một tiếng. Chẳng phải đã nói khi nào về thì gọi dì ra đón hay sao?

Hoàng Liễu vừa nói vừa dắt tay Nghiên Phi vào nhà, giọng điệu vội vã pha lẫn chút ngượng nghịu mờ nhạt, cũng phải thôi, cái nhan sắc đáng giá kim cương này có ai mà không siêu lòng chứ.

Nghiên Phi nhìn Hoàng liễu như vậy chỉ biết bật cười, tự hỏi sao hai mẹ con họ lại giống nhau đến thế

-Thật ra cháu có gọi cho dì rồi, nhưng thấy dì không bắt máy cháu tự bắt xe về đây.

Câu này lọt vào tai Hoàng Liễu khiến bà có chút chột dạ. Cố tình lẻn vào bếp rót cốc nước, bà vội vã lấy chiếc điện thoại trong túi ra mà hốt hoảng

“Lạy chúa! 5 cuộc gọi nhỡ, mình tắt chuông từ bao giờ thế này ???”

Nhận lấy cốc nước từ tay Hoàng Liễu, Nghiên Phi lốc ngay lấy một ngụm dài. Anh mệt!

Nếu thật sự đơn giản chỉ có bắt xe mà về được đây thì cậu cũng vui mừng lắm. Đến tận bây giờ anh vẫn còn thấy bản thân thật phi thường khi có thể chạy 30’ không ngừng nghỉ từ đường cao tốc về đây.

Nhìn quanh ngôi nhà một lượt Nghiên Phi dừng mắt tại những bức ảnh trên kệ tủ, đúng hơn là những bức ảnh của cô, Vãn Ái.

Anh nâng chiếc ảnh nằm sau cùng gần sát tường lên, nhìn vào dòng chữ cuối khung “Vãn Ngọc Ái – 12 tuổi” , trên môi cong lên một đường

“Không ngờ khi em cười lại đẹp đến thế!”

***

Vừa kéo cánh cửa lớp ra liền một loạt con mắt dán chặt vào cô, chúng nhìn cô như sinh vật lạ, đầy khinh thường.

Tuy rất khó chịu nhưng Vãn Ái vẫn cố tỏ ra ung dung bước về chỗ ngồi, trong trường hợp này mà tỏ ra nhụt chí thì chỉ có làm mồi cho cá.

Đứng trước đám con gái đang bu quanh Lý Hiển Triết, cô lạnh lùng lên tiếng

-Xin lỗi, có thể đi ra không?

Một trong số đó quay mặt lại, vẫn là ánh nhìn khinh thường nhưng có phần sâu sắc hơn.

-Ồ! Nữ hoàng tỏ tình đang nói chuyện với tôi sao? Cái gì mà hãnh diện quá vậy?

Tần Niên Thanh vừa nói vừa lấy ngón tay ấn mạnh vào người cô, khiến cô lùi ra sau đôi chút.

-Sao mày có thể mặt dày đến thế hả Vãn Ái? Bám theo người ta hơn năm vẫn chưa chán sao? Cái gì mà hôi hám thế không biết ? Liêm sỉ của mày bị vứt cho chó gặm rồi à?

Đằng sau câu lăng mạ đấy là tiếng cười ồ ạt tràn đến. Tất cả chúng đều khinh thường cô.

Đây rõ ràng là bạo lực học đường.

Nhìn Vãn Ái xụi lơ trước mặt đám người này bỗng dưng lại khiến Lý Hiển Triết có chút hoan hỷ trong lòng, cậu muốn thấy con người thật của cô gái này, cái hành động luôn cố giấu mình của cô khiến cậu tò mò vô cùng.

“Nào, hãy làm những gì đúng với bản chất của cậu đi.”

Từng câu từng chữ mà Tần Niên Thanh thốt ra cô nghe không xót một tiếng. Sau Hàm Vi Phương thì có lẽ con ả này là người gây thù chuốc oán với cô nhất.

Kiếp trước năm lần bảy lượt đẩy cô vào chỗ chết, tính ra mọi vết sẹo trên người cô đều do một tay Tần Niên Thanh gây ra.

-Sao mày không câm cái mồm chó của mày vào nhỉ?

Tiếng nói nhỏ rành rọt len giữa tiếng cười nhưng trọn vẹn hoàn toàn trong tai Tần Niên Thanh.

Trong một khắc cô ta như chết lặng. Cái đứa suốt ngày cúi rạp người dưới chân mình hôm nay lại dám cao giọng khiến cô ta không khỏi bất ngờ.

-Cái gì cơ? Hôm nay mày ăn phải gan hùm rồi mà dám nói vậy? HẢ!!???

Tần Niên Thanh nạt đi tiếng cười bằng câu thét chói tai, đôi mắt trừng lên đáng sợ như muốn nuốt sống người đối diện.

Trái với cái vẻ hung tợn của Tần Niên Thanh,Vãn Ái lại vô cùng bình tĩnh.

Đối với loại người này cô còn chẳng thèm để trong mắt, hơn nữa so với biết bao nhiêu đau khổ mà cô từng trải qua thì cái ngữ “đánh người qua lời nói” có gì mà đáng sợ???

-Tao nói sao mày không câm mồm lại đi? Nghe không rõ sa…?

Câu nói chưa dứt khỏi môi liền bị lực tay kia làm cho má phải đỏ ửng, cảm giác tai phải cũng bị ù đi.

“Đau thật”

-Lâu rồi không ăn đánh nên mày lên lớp với tao à? Ha, một con nhãi vô dụng như mày thì ai cần, mày trong mắt người khác cũng chỉ như con ch….

Lần này đến Tần Niên Thanh ngơ ngác, đám người phía sau cũng trực trào nhô lên nhưng cuối cùng ai cũng chần chừ.

Tần Niên Thanh nghe rõ từng nhịp tim đấm mạnh vào lồng ngực. Cô ta vừa bị đánh, bởi một kẻ mà cô ta luôn xem thường…

Những tiếng xì xào bắt đầu rộ lên, Tần Niên Thanh không làm chủ được mình nữa mà gào lên như thú hoang rồi điên loạn chạy đến chỗ Vãn Ái

-M* kiếp!!! Mày phải chết con đ* này, sao mày dám đánh tao hả????

Cánh tay giơ cao với lực không hề nhẹ liền bị giữ chặt bởi bàn tay to lớn phía sau.

-Một cô gái đẹp thì không nên phát ngôn như một kẻ vô học như vậy đâu.

Vãn Ái nhìn Lý Hiển Triết như vậy liền nhíu mày lại, trên môi không nhin được mà bật cười một cái

“Thằng này khá!”