Vãn Ái dừng lại tại một quán bar nhỏ. Dù đã chết đi sống lại như nghĩa đen nhưng cô vẫn không thể quên cái nơi kinh tởm này.
Từ đằng xa cô đã nhìn thấy dáng người uốn éo của Hàm Vi Phương đang tiến vào cửa. Cô ta mặc một chiếc váy đen ngắn cũn cỡ, tay mang theo một chiếc ví nhỏ, trang điểm đậm cùng đôi cao gót đen đồng màu chiếc váy. Cô ta đi cùng một đám người, cười cười nói nói rất thoải mái nhưng điều này khiến Vãn Ái chẳng thể chịu được.
“Thì ra cô đã luôn như vậy.” Vãn Ái đưa mắt theo bước đi của Hàm Vi Phương mà nhủ thầm trong lòng. Ngay sau đó, cô cũng nhanh nhẹn lẻn vào bằng cửa sau của quán. Sự kinh tởm của nơi này lại tràn về tâm trí cô.
Năm 20 tuổi cô vì nghe Hàm Vi Phương dụ dỗ mà bước vào cái nơi tồi tàn này. Cô còn nhớ rõ cái cảm giác quần áo mình bị xé toạc ra, nhớ cả mùi thuốc lá rượu bia nồng nặc trên người lũ người khốn nạn đó và không tài nào quên được những đau đớn, những dằn vặt đeo bám cô suốt về sau. Còn Hàm Vi Phương, sau khi đạt được mục đích liền bày thái độ nhởn nhơ, khinh miệt khiến cô chỉ hận không thể một dao đâm chết cô ta. Nghĩ đến đây Vãn Ái đã không kìm được nước mắt mà lăn dài một giọt.
Cô tránh né lũ người đứng ở cửa rồi nhanh nhẹn đi vào toilet kiếm mà phòng trống rồi thay đồ.
Cô khoác lên mình một chiếc váy đen hở lưng, bó sát để lộ vòng eo mảnh khảnh đồng thời tôn lên dáng ngực đẫy đà hiếm có ở tuổi 17. Cô đứng trước gương một lần nữa, tô lên môi thêm một lớp son, xịt chút nước hoa sau đó kiểu diễm bước ra. Cô thu hút ánh nhìn của bọn đàn ông, chúng đưa ánh mắt thèm khát nhìn theo bóng cô xa dần vào ánh đèn lập lòe.
-----------------------------------------------------------------------------------
-Này, dùng chút đi. Sao cứ bực bội mãi thế? Cũng chỉ là một đứa ngốc suốt ngày chỉ biết chạy theo chân người khác thôi mà?
-M* kiếp! Hôm nay nó mới tát tao đấy. Nhìn xem bây giờ vẫn còn đỏ này. M* kiếp! Nếu không phải ở chỗ đông người tao thề tao không đâm chết nó, tao không còn là con người. ÁHHHH
Hàm Vi Phương như điên dại mà gào lên rồi đập vỡ chiếc cốc thủy tinh bên cạnh làm vài người xung quanh quay lại nhìn
Nhận thấy Hàm Vi Phương thực sự vẫn còn điên tiết, Diễm Lan bên cạnh chỉ biết nói vài lời giúp cô ta bớt giận. Tuy miệng thì nói ngon nói ngọt như vậy nhưng trong lòng Diễm Lan cô ta rất vui sướng, cảm thấy hành động hôm nay của Vãn Ái còn rất nghĩa hiệp, giúp cô ta xả được cục tức bấy lâu nay trong lòng.
-Sao nào? Ai có gan chọc tức tình yêu của anh vậy?
Giọng nói vang lên Hàm Vi Phương liền thay đổi thái độ, vùng vằng trèo qua người Diễm Lan rồi ngồi tọt vào lòng nam nhân kia mà nhõng nhẽo.
-Minh Nam à, hôm nay người ta bị đánh đến giờ vẫn còn đau đây này.
Nghe Hàm Vi Phương thanh trần Vương Minh Nam làm như tức giận nói lớn
-Ai? Ai lại có gan động vào tình yêu của anh? Nói mau, anh cho người đến luộc sạch hắn.
-Không đâu. Có tên nam nhân nào lại dám đánh em chứ. Chỉ là…Chỉ là
Nghe nữ nhân trong lòng vặn vẹo khiến Vương Minh Nam sốt ruột
-Chỉ là sao?
-Chỉ là một con ả ngu ngốc, nhưng em cũng không thể ra tay được.
Nghe đến phụ nữ hắn liền im bặt. Vương Minh Nam hắn tuy như vậy nhưng không bao giờ ra tay với phụ nữ. Giờ nghe Hàm Vi Phương nói “một con ả” hắn chỉ có thể nói vài lời nhằm tránh né vấn đề
-Ờ…ừm, nếu thế thì em nhờ chị Mai đi. Mấy, mấy chuyện như vậy sao còn phải nói với anh chứ!
Thấy Vương Minh Nam tỏ ý tránh né, Hàm Vi Phương liền quay người làm bộ giận dỗi
-Anh không thương em. Thế mà nói vì em anh nguyện chết cũng được. Vậy mà giờ chỉ là một con ả anh liền bảo em đi nhờ chị Mai. Là anh yêu em hay chị Mai yêu em. Hứ!
Thấy Hàm Vi Phương như vậy, Vương Minh Nam đành quay sang dỗ dành
-Ngoan nào! Chấp gì một con ả chứ! Để tối nay anh giúp em xả giận rồi thu xếp cuối tuần này làm một chuyến đi biển nhé!
Vương Minh Nam vùi đầu xuống khuôn cổ trắng trẻo của Hàm Vi Phương mà cắn mút, chẳng quan tâm người ngồi bên cạnh.
Diễm Lan thấy cảnh này thì phát ngấy, rõ ràng cô ta là người câu dẫn Vương Minh Nam trước mà Hàm Vi Phương lại cướp mất, một cách trắng trợn. Cố nuốt chút rượu đắng trong cốc, bỗng một phục vụ đi đến, đưa cho cô ta thêm chút cocktail cùng một mảnh giấy.
Hướng ánh nhìn ngạc nhiên về mảnh giấy trước mặt rồi lại nhìn phục vụ. Chàng phục vụ lịch sự cúi xuống đưa tay về phía không xa, nơi có một người phụ nữ đứng đó.
Diễm Lan từ từ bước đến, trong lòng còn nghĩ đây là một con đàn bà đang hứng tình với người đồng giới, cảm thấy có chút khinh thường. Đến gần hơn cô ta liền bàng hoàng khi không có con đàn bà hứng tình nào cả mà là Vãn Ái, cô đã ở đây từ lúc nào rồi.