Vãn Ái đứng trước mặt Diễm Lan khiến cô ta không khỏi bất ngờ. Tuy vẫn nhận ra nhưng cô ta không dám tin đây là Vãn Ái ngu ngốc hằng ngày. Chiếc váy ngắn hở lưng quyến rũ, lớp trang điểm đậm và mùi nước hoa thoảng nhẹ mê hoặc.
Vãn Ái cười nhẹ như chào hỏi. Kiếp trước Diễm Lan không gây thù oán gì với cô nhưng với tình hình hiện tại cô đành phải lợi dụng cô ta.
-Cậu làm gì ở đây?
-Tìm cậu!
-Tìm tôi là ý gì?
Diễm Lan vừa hỏi vừa trả lời rất gấp rút. Đến chính cô ta cũng không hiểu sao bản thân lại có thái độ đến như vậy. Với Diễm Lan bây giờ mà nói người trước mặt cô không phải là một Vãn Ái hằng ngày mà là người khác, một người hoàn toàn xa lạ.
Vãn Ái nhận ra sự bối rối trong mắt Diễm Lan thì không lòng vòng nữa. Cô nhấc chiếc điện thoại đặt úp dưới bàn mở ra một video khá dài, là cảnh Hàm Vi Phương và Vương Minh Nam đang quấn lấy nhau. Diễm Lan trố mắt nhìn cô khó hiểu, một bên mày nhếch lên tỏ ý ngạc nhiên
-Thấy chứ? Giờ tôi chỉ có mỗi cái này thôi, thế thì vẫn chưa đủ. Tôi muốn hơn vì thế tôi cần cậu.
Diễm Lan đã hiểu ra ẩn ý của Vãn Ái liền nhếch mép cười nói
-Cậu muốn tôi làm gì? Quay cảnh họ ngủ với nhau sa…
-Đúng!
Vãn Ái hơn cao giọng thốt ra làm Diễm Lan có chút kinh ngạc. Cô ta vốn chỉ định nói đùa như vậy nào ngờ lại đoán đúng chủ ý của cô, nhưng thứ khiến cô ta kinh ngạc là cô lấy đâu là dũng khí mà nói cô chuyện này, không sợ cô ta sẽ nói với Hàm Vi Phương sao?
-Cậu không sợ tôi sẽ nói với Vi Phương sao?
-Liệu cậu có nói không?
Vãn Ái hỏi ngược lại như thách thức, cô đã nắm thóp được Diễm Lan rồi. Nhận ra điều này Diễm Lan liền tức giận nắm chặt mép bàn, buột miệng mà nói bậy
-M* kiếp! Câu đang uy hiếp tôi à? Có tin giờ tôi sẽ nói với họ ngay không hả? Chết tiệt!
Thấy chiêu kích tướng có tác dụng, Vãn Ái ngay lập tức nhẹ nhàng
-Nào, nào! Sao cậu lại nổi nóng như vậy? Chẳng phải tôi đang ngỏ ý muốn hợp tác với cậu sao?
-Gì cơ?
Diễm Lan như không nghe rõ kẻ trước mặt đang nói gì
-Bao lâu nay cậu cứ chạy mãi theo sau cô ta không phải rất nhục hay sao? Cô ta còn cướp gã đàn ông kia của cậu hại cậu phải lên giường với một kẻ không có chút tiếng tăm nào. Hơn nữa, vết thương kia cô ta gây ra còn chưa xin lỗi.
Vãn Ái càng nói càng khiến Diễm Lan trong lòng bùng lên lửa hận. Cô ta nhìn Vương Minh Nam rồi lại nhìn Hàm Vi Phương rồi nhìn xuống tay mình. Ở mu bàn tay đã có một vết rạch, có lẽ khi Hàm Vi Phương đập vỡ chiếc cốc kia, mảnh vỡ đã cứa vào tay cô.
Nhưng cô ta cũng không phải kẻ hèn mon như vậy. Chẳng lẽ cô ta lại đi đâm sau lưng bạn mình chỉ vì vài lời nói, đây lại còn là lời “súi giục” của kẻ mà cô luôn xem thường.
Nhận ra đối phương vẫn lưỡng lự, Vãn Ái liền bày thái độ lạnh lùng. Trong chất giọng tuy vẫn có sự nhẹ nhàng nhưng cũng đã có phần cưỡng ép
-Cậu chỉ cần cho tôi video giường chiếu của họ, thêm một chút hội thoại vậy là được.
-Cậu đang ra lệnh cho tôi đấy à? Tôi nói tôi không muốn làm như vậy đấy rồi sa…
-Ra là cậu muốn chết thay cô ta sao?
-Gì cơ?
Diễm Lan nghe như không hiểu, chết thay là sao? Đưa ánh nhìn nghi hoặc vào Vãn Ái, tự hỏi kẻ trước mặt đã biết được những gì.
Vãn Ái lật chiếc điện thoại lên một lần nữa, cô kéo sang bên cạnh, một video khác hiện ra. Video này làm Diễm Lan như chết lặng, cả người cứng đờ, khuôn mặt dày phấn cũng lúc đỏ lúc trắng, hoảng đến không còn một giọt máu.
-Đ…Đó là…sao, sao cậu lại có nó!
-Cũng đơn giản thôi! Giờ tôi không muốn vòng vo nữa, hoặc là cậu cho tôi thứ tôi cần, hoặc là tôi sẽ đăng nó lên.
Nói đến đây cô bước lại gần Diễm Lan
“chắc đàn ông xem được thứ này của cậu đều “cứng” hết nhỉ?”
Diễm Lan sợ hãi nhìn người trước mặt mình, cô ta sợ thật rồi, sợ thật rồi. Đưa ánh nhìn thất thần vào Vãn Ái lần nữa, cô ta thực không dám tin, là không muốn tin đây là “đứa ngốc” mà cô thường nói. Vãn Ái trước mặt là cô ta như một ác quỷ sẵn sàng tước đi mạng sống bất cứ lúc nào.
Thấy người đối diện đã có thái độ thỏa hiệp, Vãn Ái đặt ra hai vật lên bàn đẩy về chỗ Diễm Lan. “Cậu nên biết tôi mới là người đang nắm thóp cậu. Cô ta có thể vung tay đánh cậu nhưng chẳng thể khiến cậu thê thảm như tôi. Vậy nên hãy làm cho tốt vào.”
Diễm Lan quay người bước đi, bên tai còn văng vẳng câu nói khi nãy. Được hai, ba bước cô ta bỗng ngoảnh mặt lại
-Tại sao cậu lại muốn làm như vậy với Vi Phương?
-Tôi muốn cô ta thân bại danh liệt.