Thanh xuân là em

Chương 7

Nhìn bóng Diễm Lan xa dần Vãn Ái thở phào một cái. Có được thái độ này của cô ta quả không phí công sức gồng gắng của cô.

-----------------------------------------------------------------------------------

30 phút trước

Vãn Ái kiều diễm bước ra thu hút mọi ánh nhìn nhưng cô chỉ chú ý đến một người. Ở góc không xa có một thanh niên tầm 21-22 tuổi đang nhâm nhi li rượu.

Dáng người cao, khuôn mặt mang nét hiền lành nhưng bên trong thực một con cầm thú. Kiếp trước khi bị đưa vào đây mà làm nhục, chính hắn đã ung dung cầm máy quay ghi lại từng cảnh đáng xấu hổ của cô.

Cô không nhớ rõ mặt những kẻ đã làm nhục mình nhưng lại chẳng thể quên hắn, kẻ có khuôn mặt hiền lành ấy đã từng cho cô cảm giác an toàn khi ở cái nơi kinh tởm này, cũng chính hắn khiến cô ghê sợ nơi này hơn ai hết.

-Doãn Kì Phong!

Vãn Ái đứng song song hắn, ghé sát tai gọi nhẹ một tiếng khiến hắn hơi giật mình ngoảnh sang.

Trước mặt là một nữ nhân xinh đẹp, lại rất quyến rũ, Doãn Kì Phong không nhịn được mà đưa ánh nhìn dò xét một cái. Cô gái trước mặt quả thực xinh đẹp, hơn nữa lại còn biết tên hắn khiến Doãn Kì Phong cảm thấy có chút bất ngờ

-Cô là…?

-Là người cần anh giúp.

Câu này truyền vào tai khiến Doãn Kì Phong cảm thấy có chút hân hoan. Dù chưa biết nữ nhân trước mặt cần gì nhưng hắn đã nghĩ ngay đến việc "trao đổi"

-Cô cần tôi giúp?

Tránh né ánh nhìn của hắn, Vãn Ái đưa mắt vào đám đông đang điên cuồng với điệu nhạc, rồi lại hướng về chỗ đám người Hàm Vi Phương.

Vì kiếp trước từng tiếp xúc với Doãn Kì Phong nên cô biết con người hắn ta thực chất biến thái cỡ nào.

-Anh đã từng “ngủ” với cô ta chưa?

Doãn Kì Phong khó hiểu đưa mắt nhìn theo Vãn Ái vào Hàm Vi Phương. Trong lòng tự hỏi người bên cạnh đang nghĩ những gì

-Người đó thì chưa. Nhưng người bên cạnh thì đã từng rồi!

Câu trước Vãn Ái nghe được, liền cảm thấy có chút thất vọng, nhưng câu tiếp vọng đến làm cô nảy ra một kế hoạch không mấy công minh

-Anh còn giữ “chúng” chứ?

Doãn Kì Phong trợn mắt nhìn Vãn Ái. Hắn ta thuộc diện khách quen của quán này, bao nhiêu nữ nhân trong đây đã từng ăn nằm với hắn. Nhưng người bên cạnh quả thực là lần đầu gặp, vậy mà lại biết được sở thích quái gở này của hắn khiến Doãn Kì Phong vừa lo sợ vừa tò mò.

Hắn biết “chúng” ở đây là cái gì. Mỗi lần ăn nằm với ai hắn luôn quay cảnh ân ái với họ, phụ là sở thích, chính là để lưu giữ và… “buôn bán”

-Sao cô biết là tôi có “chúng”?

Nén nỗi hoang mang vào trong, Doãn Kì Phong chầm chậm hỏi, tỉ mỉ quan sát thái độ người bên cạnh

-Anh không cần quan tâm chuyện đó. Tôi muốn có “chúng”. Ta làm một giao dịch đi.

“Giao dịch”, hắn chính là thích loại phụ nữ thẳng thắn như vậy. Nhưng “giao dịch” với hắn không đơn giản lấy tiền giả quyết vấn đề mà là cái khác

-Cô có thể cho tôi cái gì?

Tuy rất muốn thốt ra mấy câu ghê tởm như “em đi với tôi đêm nay, tôi sẽ cho em thứ đó” nhưng Doãn Kì Phong vẫn ghìm lại. Hắn muốn thấy người trước mặt phản ứng thế nào

Vãn Ái quay sang nhìn thẳng vào mắt Doãn Kì Phòng, nhếch môi cười nhẹ rồi tiến đến.

Cô đưa một tay lên cổ Doãn Kì Phong rồi nhẹ nhàng quấn lấy khuôn môi nồng mùi rượu. Tay còn lại nhanh nhẹn bắt lấy cánh tay kia của hắn, mạnh bạo đưa đến cánh mông mình mặc cho nắn bóp. Bên trên vẫn không ngừng thôi miên môi hắn.

Doãn Kì Phong ngạc nhiên trước hành động này nhưng rất thỏa mãn. Hắn mong muốn một lời nói nhưng lại được thứ vượt ngoài mong đợi như thế này kì thực rất sung sướng.

“Người phụ nữ này…được đấy”. Doãn Kì Phong mê man trong hương nước hoa mê hoặc mà mẩm nghĩ.

Đột nhiên môi mềm rời khỏi hắn. Đôi tay cũng không còn ở thứ vật chất mềm mại kia liền hụt hẫng nhìn Vãn Ái.

-Anh sẽ được hơn nếu anh đưa “chúng” cho tôi.

-Ha, thú vị đấy!

Doãn Kì phong lấy chiếc điện thoại trong túi quần, bấm gửi một video rồi nhếch mép cười nói.

-Cô sẽ cho tôi thứ gì nữa đây?

-Hẹn anh 9 giờ.

-----------------------------------------------------------------------------------

Vãn Ái nói nhanh rồi quay gót bỏ đi, để lại Doãn Kì Phong với ánh nhìn thèm khát dán chặt vào người cô.

Đồng hồ chỉ 8h53’, Vãn Ái vội vàng len qua đám người đông đúc bước nhanh đến cửa sau.

Cái “9 giờ” kia của cô với Doãn Kì Phong chỉ là một câu như “tiểu kết” cho cô và Doãn Kì Phong và giờ cô đang bỏ trốn

Cầm chiếc balo đen bước vào một con hẻm tối. Cô chọn đi đường tắt nhưng nơi này có hơi quá đáng sợ rồi.

Vãn Ái đi vào một con hẻm tối thông ra đường chính. Đường tuy khá dài nhưng không vắt vẻo, lòng vòng. Cơ mà xung quanh thì như một bãi rác vậy.

Hai bên hẻm là những bao rác nằm chồng lên nhau, còn có đường nước cống chảy róc rách toát lên mùi ôi thối khiến người ta khó chịu

Cố bước nhanh một chút đến phía đường chính, cô bỗng bị một cánh tay giữ lại làm cho giật mình.

Với ánh sáng mập mờ của hai bên dãy nhà cô nhận ra đó là Doãn Kì Phong. Hắn ta nhìn cô cười ghê rợn, ánh mắt thèm khát lộ rõ mồn một. Hắn khàn giọng hằm hè

-Thì ra em lại thích những nơi u tối như vậy!!!