Thanh xuân là em

Chương 9

9 giờ 7 phút

Hoàng Liễu ngồi trong xe ngắm mình một lần nữa bằng gương chiếu hậu, rồi nhẹ nhàng bước ra.

Trước mặt là Mi casa vô cùng tráng lệ, với tông màu chủ đạo trắng, xung quanh là những bồn hoa violet rộ tím tôn lên vẻ huyền ảo của ngôi nhà.

Nhìn chung tòa nhà có hơn 5 tầng, ở trên đỉnh chóp còn có một phần chìa ra ngoài, xung quanh là khúc nhạc du dương thỉnh thoảng vọng lại.

Trước cửa có vài nhân viên đứng tiếp khách, họ lịch thiệp chào hỏi còn duyên dáng bắt chuyện. Hoàng Liễu thoạt nhìn liền bị mê hoặc mà thốt lên câu cảm thán: “Đẹp quá”.

Đứng trước bàn lễ tân Hoàng Liễu không giấu nổi vẻ hoang mang khi có quá nhiều thủ tục để nhận bàn, nào là CMND rồi đến giấy khám sức khỏe, tên tuổi, chỗ làm việc,…

-Quý khách đã đặt bàn trước chưa ạ?

Nhân viên lễ tân lịch thiệp hỏi

-Ờ, ừm t…tôi có đặt bàn trước rồi.

Hoàng Liễu ấp úng trả lời. Đây tuy không phải lần đầu bà đi ăn ngoài nhưng dùng bữa ở nơi khang trang như này thì lại là lần đầu.

Bà còn ngạc nhiên khi con gái mình chọn nơi này, theo thường thì Vãn Ái của bà sẽ thích những nơi ấm cúng, nhỏ hẹp còn rộng rãi và tráng lệ như vậy thì…

-Mẹ, mẹ ơi!

Một tiếng gọi gấp gáp vọng lại từ ngoài cửa làm vài thực khách quay lại nhìn. Vãn Ái hớt hải chạy vào với bộ áo cao cổ, quần jean ôm sát và chiếc balo có chút quá cỡ.

Đứng trước mặt Hoàng Liễu cô thở hổn hển mệt nhọc, mái tóc nâu búi lỏng đã gần tuột xuống.

-Ôi trời! Con sao thế?

Hoàng Liễu lo lắng hỏi. Vài giây trước bà còn nghĩ con gái đã ở trong nhà hàng định nhấc máy gọi, giờ gặp ở đây thực sự không giấu nổi bất ngờ.

-K…Không sao cả.

Vãn Ái nói nhanh rồi quay vào bàn lễ tân

-Chúng tôi có đặt bàn số 9 tầng thượng. Mọi thủ tục tôi đã hoàn thành rồi, các anh có thể kiểm tra lại.

-Xin đợi một chút.

Tiếp tân nghe cô nói liền kiểm tra lại. Sau vài giây nhanh chóng, họ đưa lại cho cô một tấm thẻ đen

-Đây là thẻ vào bàn. Chúc quý khách dùng bữa ngon miệng.

Vãn Ái hơi cúi đầu như cảm ơn rồi tạm biệt. Sau đó kéo tay Hoàng Liễu đến thang máy, trước lúc bước vào còn ngoảnh lại ra phía cửa nhìn bóng dáng đang rời đi mỉm cười.

“Hôm nay cậu ta cứu mình 2 lần.”

----------------------------------------------------------------------------

Lý Hiển Triết sau khi đưa Vãn Ái đến Mi casa cũng đứng lặng hồi lâu. Chẳng phải cậu bị thu hút bởi vẻ tráng lệ của Mi casa mà là bởi cô.

Chỉ mới vài phút trước thôi, trong tay cậu là cô gái sành điệu, nóng bỏng với chiếc váy sexy gợi tình, mà giờ trước mắt lại là một cô nàng mang hướng cổ điển kín đáo đang chạy hớt hải về phía nhà hàng sang trọng.

Lớp trang điểm che đi vẻ hồn nhiên trên gương mặt nhưng chẳng thể giấu nổi sự hồn nhiên trong tâm hồn cô. Vãn Ái của hiện tại giống như cái gì đó rất nhỏ bé, rất mong manh trong mắt cậu

Nhìn bóng dáng mảnh khảnh đang xa dần bất giác trên môi Lý Hiển Triết cong lên một nụ cười

“Thú vị đấy”

Nhấc chân quay về con hẻm tối, Lý Hiển Triết bắt gặp bộ dạng chật vật vẫn còn nằm bất động của Doãn Kì Phong.

Cậu cúi xuống gần hắn, đưa tay vỗ vỗ như đánh thức nhưng không được

-Này, còn sống không? Này, mới có một phát mà chết rồi à?

Sau vài tiếng gọi lặng thinh tan trong hư không, Lý Hiển Triết nhăn mày cầm đầu Doãn Kì Phong ấn vào đường nước cống ôi thối.

Dòng nước tràn vào làm Doãn Kì Phong giật mình, ngơ ngạc tỉnh dậy. Ngay lập tực mùi vị kinh tởm của nước cống khiến hắn ta nhăn mặt tực giận

-C…con m* nó! Cái, cái đ*o gì thế này!

Lý Hiển Triết thấy vậy liền ấn thêm lần nữa, mỗi lần còn rất lâu. Doãn Kì Phong đuối sức chẳng thể làm gì, chỉ thấy mùi vị đắng chát cùng sự mềm nhão kinh tởm của rác thải trôi trong dòng nước.

-Mày với cô gái nữa nãy có quan hệ gì?

Lý Hiến Triết nhấc cổ áo quăng mạnh Doãn Kì Phong vào tường, giọng điệu còn có chút gấp gáp

Doãn Kì Phong thì ngược lại, hắn bây giờ đến cả thở cũng khó khăn. Đôi mắt đỏ ngàu, khuôn môi khô khốc, đầu tóc còn có rêu rác bám vào ướt đẫm,… thảm không tả được.

Doãn Kì Phong tham lam hít lấy không khí nhưng vẫn chưa biết sợ gào lên

-M* kiếp! Mày là thằng nào? Mày có tao là ai không hả, thằng ch* má chết tiệt này!

-Gớm nhỉ? Vẫn còn mạnh mồm như vậy? Mày nghĩ anh Ngưu tiếc mày sao?

“Anh Ngưu? Nó biết anh Ngưu?”, Doãn Kì Phong lập tức hoảng loạn, người trước mặt hắn biết “anh Ngưu” lại còn nói ra rất nhẹ nhàng

-Mày, mày là thằng nào?

Doãn Kì Phong run rẩy hỏi, cố mở to mắt để nhìn kĩ người trước mặt. Trong một khắc, cả người hắn như đông cứng lại, nhịp tim dường như không còn đập nữa, đôi mắt trố ra sợ hãi như thế quỷ

-A…anh là, là L…Lý Triết?

-Là Lý Hiển Triết thằng khốn ch* rách.

Lý Hiển Triết đấm mạnh vào mặt Doãn Kì Phong tóe ra một ngụm máu, trên nắm tay cũng dính không ít máu

-Mày với cô gái kia có quan hệ gì?

Lý Hiển Triết hỏi lại lần nữa

-C…cô ta muốn có một clip chăn gối c…của e…em thôi. Ngoài ra, không, không còn gì nữa cả. Anh, anh làm ơ…ơn tha e…em

Doãn Kì Phong ấp úp trả lời, người trước mặt hắn thực sự rất ghê gớm, là người quen biết của rất nhiều đại ca, hắn chỉ con tép mà thôi

Lý Hiển Triết có chút bất ngờ, hắn biết Doãn Kì Phong có làm việc với wed đen nhưng… “cô ấy biết tên này sao?”

Lý Hiển Triết nhếch mép cười gian tà, một tay kéo Doãn Kì Phong lại gần:

-Nói cho mày hay, đó là người phụ nữ của tao.

Tiếng bước chân xa dần để lại Doãn Kì Phong trơ trọi dưới đất, mặt cắt không còn giọt máu.

-Trốn đi nhé!

Lý Hiển Triết nói vọng lại, đằng sau là tiếng cười kéo dài ma mãnh.