Thanh xuân là em

Chương 10

Tiếng nhạc sập sình, ánh sáng mập mờ huyền ảo, bao quanh toàn là phụ nữ xinh đẹp nhưng Lý Hiển Triết chẳng đặt nổi tâm trí mình vào bất cứ gì… ngoài cô.

Từ lúc trở về đây đầu óc cậu toàn lởn vởn hai hình dáng của Vãn Ái, một nóng bỏng gợi tình, một cổ điển ấm áp…Mỗi nét một vẻ khiến cậu chẳng thể thôi nghĩ đến.

-A Triết! Sao nay im lặng vậy? Lâu lắm mới đến chỗ người ta mà lại chẳng nói gì là sao?

Một cô gái bước đến gần Lý Hiển Triết, một tay đặt lên vai, ghé sát người nhõng nhẽo nói.

-Đúng vậy đó! Dạo này A Triết chẳng mấy khi xuất hiện, còn tưởng đã quên bọn chị rồi chứ?

Một cô gái khác kéo đến, đem cặp ngực đẫy đà cọ vào bờ vai rộng.

Hai người họ là Thanh Lữ và Kim Tuệ, là những người qua lại nhiều nhất với Lý Hiển Triết nhiều nhất.

Như mọi lần thì cậu sẽ ôm lấy hai người đẹp mà nhấc đến giường nhưng hôm nay bỗng nhiên lại không có hứng. Mùi nước hoa vẫn quyến rũ cậu thường ngày hôm nay khiến cậu phát cáu. Cậu không thích! Không thích hương thơm này, nó quá nồng, nó khác với cô ấy

-Hôm nay em không có hứng. Hôm khác nhé!

Lý Hiển Triết nhích người né trách những va chạm của hai người kia khiến họ ngỡ ngàng. Cậu phi công vui tính của họ hôm nay sao lại lạ quá!!!

Từ đằng xa Ninh Mai đã để ý hành động của Lý Hiển Triết. Cô bước đến gần, ra hiệu bảo hai người kia lui đi, rồi từ từ ngồi xuống cạnh cậu.

-Sao thế? Họ có gì không vừa ý Lý thiếu sao?

-Không, chỉ là hôm nay không có hứng thôi…

Lý Hiển Triết nhàn nhạt trả lời, tay mân mê li rượu thủy tinh tinh sảo

-Chứ không phải vì cô gái bên ngoài lúc nãy sao?

“Cô ấy”? Cậu khẽ giật mình, “cô ấy” ở đây là Vãn Ái sao, Ninh Mai đã thấy hai người họ?

-Chị thấy rồi sao?

Lý Hiển Triết quay sang nhìn Ninh Mai, trong giọng điệu có sự hân hoan khó hiểu, nét mặt cũng dãn ra không ít

-Ừm, thấy cậu lâu quá nên ra xem. Nào ngờ thấy được chuyện hay của Lý thiếu.

-Ài dô, gì chứ, gì chứ. Em có làm gì đâu haha…

Lý Hiển Triết bật cười, trở lại vẻ sảng khoái tinh nghịch hàng ngày, đưa tay gãi gãi đầu tỏ vẻ ngại ngùng

-Vậy chị gặp cô ấy bao giờ chưa?

-Hình như là lần đầu đến đây. Khi nãy có thấy nói chuyện cùng tên họ Doãn.

-Doãn Kì Phong? Cái tên buôn hàng cho wed đen ấy à?

-Ừm, còn khá thân mật nữa. Trông họ như quen nhau từ trước vậy.

Trong một khắc Lý Hiển Triết lại rơi vào trầm tư. “Khá thân mật” kia khiến cậu khó chịu, một cảm giác rất khó nói.

Bất giác cậu đưa tay nắm chặt chiếc cốc, đôi mắt ánh lên tia hiểm hóc, khuôn môi cong lên một đường gian tà.

-Chị Mai, chị giúp em điều tra cô ấy. Em thấy cô ấy rất thú vị.

-Sao đây? Cậu với cô ta có gì với nhau sao? Bạn giường?

-Phải hơn thế nữa cơ. Bạn đời chẳng hạn…

-----------------------------------------------------------------------------------

Ngồi trên tầng thượng rộng rãi của Mi casa, nghe từng cơn gió thoảng qua mặt, Vãn Ái thoải mái đưa tay chống cằm mỉm cười đầy hạnh phúc.

Với cô thì hôm nay như một hành trình dài đầy gian nan và giờ là điểm dừng có hậu cho hành trình đó.

Trong lúc đợi món tráng miệng lên cô quay sang tán gẫu với mẹ

-Mẹ biết tại sao nơi này được đặt là Mi casa mặc dù trông xa hoa như vậy không?

Hoàng Liễu đang mải thưởng thức dư vị thơm ngon ở đây mãi một lúc sau bà mới lớ ngớ trả lời Vãn Ái

-Ừm, mẹ không.

-Trong tiếng Tây Ban Nha, Mi casa có nghĩa như mái ấm gia đình, vì vậy những phòng VIP ở đây được xây dựng theo kiểu gian nhà, thường và chỉ cho đặt bàn nếu muốn dùng bữa cùng gia đình. Còn bên ngoài được thiết kế trang trọng như vậy để thể hiện một phong thái quý tộc đầy tình thương thôi. Chúng ta ngồi ở nơi cao như vậy cũng chỉ là bàn cho dân thường .

Hoàng Liễu ậm ừ, bà nghe con gái mình nói mà đầu chẳng hiểu gì cả. Cái gì mà “phong thái quý tộc đầy tình thương”? Lạ hoắc, bà còn chẳng biết cô hứng thú với cơm gạo từ bao giờ vậy mà hôm nay lại văn vở như vậy, cách nói còn rất trưởng thành khiến bà có chút bỡ ngỡ.

-Con tìm hiểu từ bao giờ vậy? Mẹ nghe giới thiệu đâu có thấy nói đến cái này?

Nghe đến đây Vãn Ái khựng lại đôi chút. Những gì cô nói vừa nãy rất tự nhiên nhưng…nhưng đó là lời của ai đó đã nói với cô, một ai đó ở kiếp trước…

-C…con đọc trên mạng thôi.

Vãn Ái ngượng nghịu trả lời, một cảm giác thân thuộc nào đó tràn về khi cô nghĩ về những câu nói kia. Mi casa này cô rất ấn tượng với nó, nơi mà cô gặp được người ấy, người có đôi mắt xanh màu biển cả ấy.

“Nhưng là ai chứ?”