Tôi đứng ở đó, không cần nhìn kĩ cũng nhận ra ông ta là Tống Cẩm Dương. Ông ta vẫn mặc bộ đồ ban sáng.
Mưa rơi trên người ông ta, cơ thể người đàn ông gầy yếu có vẻ như lảo đảo sắp ngã.
Tôi mở miệng nói: “Chú à, tôi đã nói là chú nhận nhầm người rồi, sao chú còn tìm tới đây? Làm sao chú tìm ra được vậy?”
Giọng tôi rất bình thản, như thể tôi và ông ta chẳng có bất cứ quan hệ gì.
Truyện có bản quyền up trên
À mà tôi và ông ta đúng là không có quan hệ gì thật.
Tống Cẩm Dương bước về phía tôi, bắt lấy quần áo tôi: “Duyên Khanh, trước đây đều là lỗi của ba. Sau khi ba về nhà nói với mẹ con là đã nhìn thấy con, bà ấy nói gì cũng phải mời con về ăn cơm, đồ ăn đã làm xong xuôi rồi.”
Phan Ngọc làm cơm à? Sao mà tôi tin được.
Phan Ngọc luôn tự khoe khoang mình là phu nhân, căn bản sẽ không bước vào phòng bếp, vài năm không gặp mà bà ta có thể nấu cơm rồi á? Tôi không tin đâu.
“Em định làm thế nào?” Lý Trọng Mạnh che ô hỏi tôi.
Nếu như tôi mặc kệ ông ta thì sợ là Tống Cẩm Dương sẽ đứng ở đó cả đêm.
Dù sao bây giờ cuộc sống của ông ta rất khổ cực, nếu có thể làm ra tin tức hôn mê trước cửa nhà con gái ruột thì chắc chắn sẽ gây được sự chú ý.
Tôi chần chừ một lúc rồi hỏi Tống Cẩm Dương: “Chú à, nhà chú ở đâu, chúng tôi đưa chú về. Chú thật sự nhận nhầm người rồi.”
“Chú à, cô ấy tên Sa Điệp, không phải người chú muốn tìm.”
Lý Trọng Mạnh cũng nói giúp tôi.
“Sa Điệp? Sa Điệp cái gì!” Tống Cẩm Dương nôn nóng: “Nó chính là con gái của Tống Cẩm Dương tôi, nó tên Tống Duyên Khanh!”
“Tôi...”
“Mẹ con mang thai mười tháng, vì sinh con và chị gái con mà suýt chết ở bệnh viện. Con hãy nể tình về thăm bà ấy đi.”
Tống Cẩm Dương lại bắt lấy cánh tay tôi.
Sự lạnh lẽo xuyên thấu qua da, tôi bất giác rùng mình.
Tôi rút tay ra, nhìn về phía Lý Trọng Mạnh: “Hay là đưa ông chú này đến bệnh viện của anh đi, hình như đầu óc ông ta không được bình thường cho lắm.”
Nói thật, lần này trở về, người tôi không muốn dính dáng gì đến nhất chính là Tống Cẩm Dương và Phan Ngọc.
Nghe tôi nói vậy, Tống Cẩm Dương sốt ruột, tóm chặt tay tôi: “Đầu óc ba không bình thường ư? Ba rất tỉnh táo! Hai đứa con gái, một đứa chết, người ta đều nói người chết là con. Nhưng ba xem ảnh rồi, ba biết, người chết là Minh Minh! Ba mẹ tìm con rất lâu rồi!”
“Ảnh?” Tôi nghi ngờ nhìn Tống Cẩm Dương.
“Đúng vậy!” Tống Cẩm Dương kéo tôi: “Cầu xin con, Duyên Khanh, theo ba về thăm mẹ con đi.”
Tôi hơi do dự.
Tuy quan hệ máu mủ là mối quan hệ kỳ diệu nhất trên đời, nhưng xa cách mấy năm, tôi không còn chút lưu luyến nào với Tống Cẩm Dương hay Phan Ngọc nữa. Vả lại tôi cũng không định tha thứ cho những chuyện họ đã từng làm.
Lý Trọng Mạnh đỡ cánh tay tôi: “Hay là cứ đưa ông ta về trước đã.”
“...Vâng.” Tôi đành đồng ý.
Chúng tôi đưa Tống Cẩm Dương lên xe, ông ta nói cho chúng tôi biết địa chỉ.
Tôi nghe thấy địa chỉ mà không khỏi thấy hơi xót xa. Đó là khu ổ chuột tệ nhất ở phía Nam Vĩnh An, ở trong đó toàn là những người tầng lớp dưới đáy xã hội của Vĩnh An.
Tống Cẩm Dương có sa sút nữa cũng không thể tới mức này chứ?
Mấy năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tôi muốn hỏi, nhưng tôi là Sa Điệp, không nên hỏi chuyện đó.
Trời mưa, Lý Trọng Mạnh lái xe rất chậm. Trên xe, Tống Cẩm Dương vẫn luôn gọi tôi là Duyên Khanh.
Cuối cùng tôi cũng không chịu nổi, quay đầu nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Chú, nếu chú còn gọi tôi như vậy nữa thì tôi sẽ thả chú ở đây, chúng tôi đi về.”
Tống Cẩm Dương vừa nghe tôi nói vậy thì lập tức im miệng.
Đi khoảng nửa tiếng mới tới nơi mà Tống Cẩm Dương nói.
Xuống xe, dựa vào ánh đèn đường lờ mờ, tôi mới nhìn rõ tòa nhà trước mắt.
Tòa nhà này ít nhất cũng mấy chục năm tuổi rồi, vô cùng cũ nát. Trong đêm mưa gió, cả tòa nhà như sắp đổ sụp.
Tôi bất giác cau mày: “Ông ở đây à?”
“Phải.” Tống Cẩm Dương lấy ô Lý Trọng Mạnh đưa cho, gật đầu: “Ba mẹ bị lừa hết tiền, có thể ở chỗ thế này đã khá lắm rồi.”
“...”
Tôi không nói gì, vì tôi cảm thấy với chỉ số thông minh của Tống Cẩm Dương thì làm sao cũng không đến nỗi nghèo túng như thế. Không chừng là bọn họ cố ý diễn một màn kịch để lừa tôi, để tôi đưa tiền cho bọn họ.
“Đến rồi, ông lên đi, chúng ta đi thôi.” Lý Trọng Mạnh choàng vai tôi, hai chúng tôi che chung một chiếc ô. Chuyện này làm tôi cảm thấy ấm áp hơn đôi chút.
Tống Cẩm Dương thấy chúng tôi muốn đi thì lập tức quay lại kéo cánh tay tôi: “Duyên Khanh, lên thăm mẹ con chút đi.”
“Chú, chú nhận nhầm người rồi.”
Trừ câu này ra, tôi không biết nói gì hơn cả.
“Ba...” Tống Cẩm Dương do dự một lát rồi sửa lời: “Được, cứ coi như tôi nhận nhầm người. Con gái chúng tôi đã mất tích mấy năm, mẹ nó bị điên rồi. Trước đây chúng tôi đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, bây giờ cũng đã nhận được quả báo. Chúng tôi sống đến lúc này chính là vì muốn gặp con gái mình, cô có thể giả làm con gái tôi một lát được không?”
Nghe Tống Cẩm Dương nói vậy, tôi lại do dự.
Đúng thế, tuy năm xưa bọn họ bất công, nhưng bây giờ thật sự thảm hại như vậy cũng coi như là bị quả báo rồi.
“Hay là đi lên xem một chút?” Lý Trọng Mạnh vẫn luôn hiểu suy nghĩ của tôi.
Lời anh nói vừa hay cho tôi một cái cớ. Tôi chần chừ giây lát rồi gật đầu: “Vâng.”
Tống Cẩm Dương nghe tôi đồng ý thì luôn miệng nói: “Cảm ơn, cảm ơn, hai người quá tốt bụng, vợ tôi gặp được nhất định sẽ rất vui. Chúng tôi vẫn luôn chờ mong con gái trở về, hôm nay rốt cuộc con cũng về rồi.”
Lời của ông ta làm tôi xót xa.
Suy cho cùng họ cũng là cha mẹ của tôi. Bây giờ Tống Duyên Minh đã chết rồi, nếu tôi cũng bỏ mặc họ thì có phải quá đáng quá hay không?
Tôi nghĩ, không thì trước khi đi để lại một khoản tiền cho bọn họ, dù sao sau này cũng sẽ không trở về nữa.
Tống Cẩm Dương đi trước dẫn đường, tôi và Lý Trọng Mạnh theo lên tầng.
Hành lang không có đèn, cũng rất hẹp.
Tôi muốn vịn vào tay vịn cầu thang, không ngờ lại cảm nhận được một thứ gì đó xù xì.
Thứ xù xì trong tay tôi lập tức di động. Tay tôi còn chưa cử động đã lại sờ thấy một thứ gì đó dài dài.
Cuối cùng, thứ dài dài kia cũng biến mất.
Vài giây sau tôi mới phản ứng được, thứ mình vừa sờ vào chính là...
Con chuột!
Tôi hít một hơi, sợ đến mức rơm rớm nước mắt, nhưng tôi cắn môi, cố nén tiếng kêu.
“Em sao vậy?” Lý Trọng Mạnh nhận ra sự khác thường của tôi.
“Không sao...”
Chỉ là sờ phải con chuột mà thôi.
Tôi nén nỗi sợ hãi trong lòng, điên cuồng chà tay.
Thật sự không thể nào tưởng tượng nổi, sao bọn họ có thể ở một nơi như thế này.
Trước đây Tống Cẩm Dương và Phan Ngọc là người cao quý đến mức nào.
Chúng tôi đi theo Tống Cẩm Dương lên đến tầng năm.
Ông ta tra chìa khóa mở cửa.
Trong khoảnh khắc cánh cửa mở ra, tôi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng mà sợ ngây người.
Căn phòng này có lẽ chỉ rộng ba mươi bốn mươi mét vuông, rất lộn xộn. Trên ghế sô pha, trên mặt đất, khắp nơi đều là những hộp giấy nhỏ trống không, bên cạnh còn rất nhiều hộp chưa gấp xong.
Vậy tức là bọn họ vẫn luôn kiếm tiền bằng việc gấp hộp giấy?