“Ông xã, Duyên Khanh có theo ông về không?”
Nghe thấy tiếng động, Phan Ngọc ra khỏi phòng bếp.
Nhìn thấy bà ta, tôi càng sững sờ.
Nếu như gặp bà ta trên đường, chắc chắn tôi sẽ không nhận ra đây là Phan Ngọc!
Bà ta gầy hơn nhiều, mặc một chếc áo sơ mi hoa, bên ngoài khoác áo phao dày màu hồng đào, vừa nhìn đã biết là hàng vỉa hè mua ở chợ.
Trước đây bà ta toàn xì mũi coi thường mặt hàng này. Sao lại biến thành như vậy?
Phan Ngọc nhanh chóng nhìn thấy tôi đứng phía sau, bà ta sáng mắt lên, bước qua tóm lấy tôi: “Duyên Khanh!” Nói rồi ôm chầm lấy tôi: “Đúng là Duyên Khanh rồi! Mẹ không hoa mắt đầy chứ? Đúng là Duyên Khanh của mẹ!”
Lúc bà ta ôm tôi, tôi ngửi thấy mùi hôi từ trên đầu bà ta.
Nếu bọn họ diễn kịch thì quá giống rồi.
Với sự hiểu biết của tôi về bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ không diễn trò thế này, đây rõ ràng là đã chấp nhận cuộc sống thế này rồi.
Phan Ngọc ôm chán chê rồi lại nhìn về phía Lý Trọng Mạnh bên cạnh: “Đây... đây không phải là cậu ba nhà họ Lý sao? Cậu, cậu và Duyên Khanh nhà tôi...”
“Xin lỗi, các người nhận nhầm người rồi. Cô ấy không phải Duyên Khanh, chúng tôi chỉ là không đành lòng nhìn ông chú đây bị lạnh bên ngoài nên mới đưa ông ta về.”
Lý Trọng Mạnh tỉnh táo hơn tôi nhiều.
Anh ấy trả lời Phan Ngọc bằng giọng nói lạnh lùng.
Phan Ngọc ngẩn ra, nhìn sang tôi: “Không thể nào, đây, đây rõ ràng là Duyên Khanh của tôi! Chắc chắn là con bé!”
“Chào bà, tôi là Sa Điệp, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước.”
Nói xong tôi quay người định đi.
Phan Ngọc ở phía sau ôm lấy chân tôi, quỳ xuống trước mặt tôi: “Đừng đi, Duyên Khanh, trước đây mẹ đã sai rồi, xin con hãy tha thứ cho mẹ có được không? Cầu xin con. Dù sao mẹ cũng là mẹ của con, chúng ta có quan hệ máu mủ mà! Không có mẹ thì làm sao có con!”
Lời này thật sự làm tôi tức giận.
Nhưng bây giờ tôi lúc nào cũng nhớ kĩ mình là Sa Điệp.
Tống Cẩm Dương đứng bên cạnh ngại ngùng xoa tay: “Để hai người chê cười rồi, bà ấy đầu óc không tỉnh táo, hai người vào trong ngồi đi.”
Nói xong ông ta vội vàng kéo hộp giấy ra.
“Ngồi không?” Lý Trọng Mạnh hỏi tôi.
Tôi không đi nổi, cũng không thể đá Phan Ngọc ra được, đành đồng ý.
May mà có ktn ở đây, nếu không tôi thật sự không dám một mình ở nơi này.
Chúng tôi ngồi xuống, tck vào nhà vệ sinh thay quần áo, Phan Ngọc bưng đồ ăn ra. Đồ ăn đã nguội ngắt, bà ta lại nói: “Biết con đến nên mẹ đã nấu hết chỗ thịt trong tủ lạnh rồi.”
“Chúng tôi ăn rồi.” Tôi lạnh nhạt nói.
“À à, cũng phải, bữa cơm của ba mẹ giờ chắc con cũng chướng mắt.” Phan Ngọc ngồi xuống, tay lại bắt đầu gấp hộp giấy.
Tống Cẩm Dương thấy bà ta như vậy thì mất hứng nói: “Con gái đang ở đây, lát nữa làm sau.”
“Được được.”
Thấy vẻ thành thạo của Phan Ngọc, tôi càng tin chắc bọn họ vẫn luôn sống như vậy, hơn nữa đã quen rồi.
Tôi hỏi: “Bây giờ nguồn thu nhập của hai người là gì?”
“Thì gấp hộp giấy.” Phan Ngọc hơi xấu hổ: “Mẹ tay chân vụng về, trước đây cũng không biết làm gì, ra ngoài tìm việc toàn bị đuổi, chỉ đành làm cái này.”
“Vậy còn ông?” Tôi nhìn Tống Cẩm Dương.
Tống Cẩm Dương xấu hổ nói: “Chỉ làm ít việc vặt.”
Cuối cùng Lý Trọng Mạnh cũng hỏi tới vấn đề mà tôi nghi hoặc: “Cho dù Tống thị sụp đổ nhưng các người cũng được chia không ít tiền, sao lại phải sống khổ như vậy?”
“Haizz!” Tống Cẩm Dương vừa nghe Lý Trọng Mạnh nói thì thở dài: “Tiền của chúng tôi đã sớm bị lừa hết rồi, hơn nữa còn nợ một khoản, cuối cùng không nhà không xe, chẳng còn gì cả. Có thể sống đã là một kỳ tích.”
“Vậy à. Tuy Tiểu Điệp không phải Tống Duyên Khanh, nhưng nói cho cùng hai người cũng có chút quan hệ với nhà họ Lý chúng tôi. Hai người cho tôi số tài khoản ngân hàng, tôi chuyển cho hai người 7 tỷ. Tuy số tiền này không thể giúp hai người trở về cuộc sống trước đây, nhưng cũng đủ cho hai người sống cuộc sống bình thường.”
“Vậy làm sao được.” Tống Cẩm Dương nghe Lý Trọng Mạnh nói thì khóe miệng giật giật.
Theo lý mà nói, với tình hình kinh tế của ông ta bây giờ, đừng nói là 7 tỷ, cho dù là 700 triệu cũng đã là một nắm khi đói rồi.
Nhưng dáng vẻ Tống Cẩm Dương rõ ràng là không coi trọng số tiền 7 tỷ này, hình như còn chê ít.
Tôi lập tức mất hứng, kéo tay Lý Trọng Mạnh nói: “Anh cũng đừng giả làm người tốt nữa, người ta không thèm số tiền này đâu.”
“Không không.” Phan Ngọc vội vàng xua tay, kéo tôi nói: “Duyên Khanh, bây giờ con ở đâu?”
Tôi rút tay ra khỏi tay bà ta, lạnh nhạt nói: “Dì à, tôi không phải người Vĩnh An, bây giờ chỉ đang ở phòng do công ty sắp xếp, làm xong việc tôi sẽ lập tức rời khỏi đây.”
“Con đi đâu?”
Phan Ngọc vừa nghe nói tôi sắp đi thì sốt ruột hẳn.
“Tôi nói rồi, tôi không phải người bản địa, chỉ đến đây làm việc, đi đâu thì liên quan gì tới bà.”
Trong tiềm thức của tôi, tôi sợ bị Phan Ngọc quấn lấy.
Tôi không thể tha thứ cho những chuyện trước đây họ đã làm, kể cả Tống Duyên Minh cũng vậy, tôi sẽ không tha thứ.
Chỉ là người đã chết thì coi như thôi.
Tống Cẩm Dương cũng hỏi theo: “Vậy... vậy bây giờ con ở đâu?”
“Chuyện này không liên quan tới các người.”
Tôi đã dần dần cảm nhận được bầu không khí quái dị trong phòng này.
Tống Cẩm Dương và Phan Ngọc rõ ràng là có mục đích, nhưng bọn họ lại không tiện nói rõ.
Mục đích này chắc là tiền.
Hơn nữa còn lớn hơn 7 tỷ nhiều.
Lý Trọng Mạnh nhận ra tôi không muốn ở đây nữa, bèn đề nghị: “Đã muộn thế này rồi, chúng tôi về nghỉ ngơi trước. Còn với quan hệ giữa hai người và tôi thì số tiền 7 tỷ cũng đủ rồi.”
Anh nói rồi lấy một tờ danh thiếp trong túi ra, đặt lên một chỗ sạch sẽ trên bàn.
Anh đỡ tôi đứng dậy, định dẫn tôi về.
Tôi liếc mắt thì thấy Phan Ngọc muốn gọi tôi, nhưng lại bị Tống Cẩm Dương kéo lại, mắt ông ta lóe vẻ tinh ranh.
Điều này càng phù hợp với suy đoán của tôi, quả nhiên bọn họ có mục đích khác.
Mà mục đích này không tiện nói trước mặt Lý Trọng Mạnh.
Tôi cũng không nói gì.
Bọn họ tiễn chúng tôi ra, nhất là Phan Ngọc, bà ta cười rạng rỡ, dáng vẻ ấy càng khiến tôi thấy giả tạo.
Tôi và Lý Trọng Mạnh vừa lên xe, anh đã nói trước: “Anh cảm thấy có lẽ là bọn họ muốn căn nhà kia của em.”
Câu nói của Lý Trọng Mạnh đã nhắc nhở tôi.
Đúng rồi, còn có căn nhà bà để lại cho tôi nữa.
Trước đây Tống Cẩm Dương và Phan Ngọc từng cãi nhau với tôi, bây giờ chắc chắn vẫn còn nhớ thương nó.
Năm năm nay, giá nhà đất Vĩnh An liên tục tăng cao, căn nhà kia đã không còn cái giá 35 tỷ như năm xưa nữa rồi. So ra thì 7 tỷ Lý Trọng Mạnh nói quả thực chẳng đáng gì.
Tôi rũ mắt: “Em đặt vé máy bay ngày kia rồi, chiều mai em sẽ đến thăm chú Lý, sau đó sáng ngày kia sẽ đi.”
“Ừ, vậy mai anh đến đón em.”
Lý Trọng Mạnh đưa tôi đến văn phòng rồi rời đi.
Về đến nhà, tôi nằm lên giường, rất lâu vẫn không bình tĩnh được.
Nếu như hôm nay Tống Cẩm Dương và Phan Ngọc ở một nơi bình thường, ăn mặc sạch sẽ, thì có lẽ tôi sẽ không xúc động đến vậy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao bọn họ lại bị lừa hết tiền, sa sút tới mức này?