Mấy dấu chân này khiến tôi hồi hộp. Căn nhà này đã bị Lý Hào Kiệt bán rồi sao? Hay là...
Tôi bước lên trước, ấn chuông cửa. Bên trong không có ai trả lời.
Tôi không cam lòng, lại gõ cửa, kêu: “Lý Hào Kiệt, anh có ở trong đó không?” Sau đó áp sát tai vào cửa.
Không biết đã qua mấy phút, cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, âm thanh lúc nặng lúc nhẹ, dường như là đang xuống cầu thang.
Đúng là có người ở thật!
Có phải là Lý Hào Kiệt không?
Tôi hồi hộp lo lắng, ngay khi tôi đang chăm chú nghe ngóng thì cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra!
Tôi đứng không vững, ngã sấp xuống, đụng thẳng vào người ra mở cửa.
Thế nhưng người mở cửa dường như còn yếu ớt hơn cả tôi, tôi vừa ngã vào anh đã tuột tay khỏi tay nắm cửa, cùng ngã ra sau với tôi.
Ngay sau đó, anh ngã trên mặt đất, tôi đè lên người anh. Nhìn lên, người nằm dưới tôi không phải ai khác, chính là Lý Hào Kiệt!
Lý Hào Kiệt mà ngoài kia cả nhà họ Lý lật tung trời đất cũng không tìm được, thế mà tôi lại tìm thấy dễ như trở bàn tay.
Chỉ là, anh đã hoàn toàn không giống trước kia.
Người đàn ông sắc mặt tiều tụy, trên người đầy mùi rượu, râu ria trên mặt lởm chởm, mặc một bộ quần áo ở nhà.
Bộ này tôi đã từng thấy rồi, là bộ quần áo năm năm trước chúng tôi đã mua khi còn ở đây, đồ đôi, còn có một bộ kiểu nữ nữa.
Lý Hào Kiệt mở to mắt, nhìn thấy tôi, anh không nói gì, chỉ giang hai tay ôm chặt tôi.
Đầu tôi vùi vào ngực người đàn ông.
Nhất thời tôi chẳng muốn gì cả, chỉ mong thời gian dừng lại ở đây, cứ mãi được anh ôm thế này.
Thế nhưng gió lạnh bên ngoài ùa vào nhà, nghĩ đến Lý Hào Kiệt chỉ mặc đồ ở nhà, tôi vẫn giãy ra khỏi lòng người đàn ông, đứng lên đóng cửa lại.
Người đàn ông cứ nằm như vậy mà nhìn trần nhà, dường như không có ý định đứng dậy.
Nói thật, trước giờ tôi chưa từng thấy Lý Hào Kiệt như vậy, suy sụp và xa lạ.
Tôi đi đến kéo cánh tay anh, hơi bất mãn nói: “Sao anh lại ở đây, ông cụ Lý tìm anh đến phát điên rồi.”
Lúc này anh mới đưa mắt thoáng nhìn tôi. Im lặng một lát, anh lên tiếng: “Vậy còn em?”
“Cái gì?”
“Biết anh mất tích, em nghĩ như thế nào?”
Câu hỏi của anh khiến tôi sửng sốt. Tôi không ngờ anh lại hỏi vậy, hơi ngập ngừng nói: “Tôi... tôi cũng rất lo cho anh.”
Nghe tôi nói vậy, Lý Hào Kiệt hơi nhếch miệng, gượng cười: “Nhưng anh bây giờ không xứng với sự lo lắng của em chút nào.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi kéo cánh tay Lý Hào Kiệt, kéo rất mạnh mới lôi được người đàn ông dậy.
Anh ngồi trên mặt đất mà nhìn tôi, ánh mắt từng kiên định lạnh lùng nay lại hỗn loạn như một kẻ lang thang mất hồn mất vía.
Anh như vậy khiến tôi đau lòng tột cùng.
Lý Hào Kiệt ngước mắt nhìn tôi rồi đứng dậy kéo tay tôi nói: “Qua đây ngồi.”
Anh nói rồi kéo tôi ngồi xuống sô pha.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi đi theo anh ngồi lên sô pha, tiếp tục hỏi.
Người đàn ông nhìn tôi, đôi mắt thoáng vẻ lạnh lùng, anh cười khổ, cúi đầu: “Không có gì.”
“Anh lừa tôi!” Tôi lo lắng nhìn anh.
Trong phòng không bật đèn, tôi không nhìn rõ gương mặt anh, thế là dứt khoát bước tới, dùng hai tay nâng mặt anh lên, ép anh phải nhìn tôi. Râu mép trên mặt anh đâm vào lòng bàn tay tôi.
Cuối cùng Lý Hào Kiệt cũng ngước mắt lên đối diện với ánh nhìn của tôi, anh giang tay ôm tôi vào lòng, cằm đặt trên bả vai tôi, anh nói: “Nếu giữa Hào Thiên và em, anh chỉ có thể chọn một, vậy anh sẽ chọn em.”
“Cái gì?” Tôi giật mình: “Đã xảy ra chuyện gì? Có liên quan tới tôi sao?”
Người đàn ông ôm tôi thật chặt, như muốn hòa tan tôi trong lồng ngực anh.
Qua hồi lâu, tôi mới nghe thấy giọng anh vang bên tai: “Em cũng biết nguy cơ của Hào Thiên đấy, anh tốn một khoản tiền lớn đầu tư nghiên cứu, nhưng có thể sẽ mất toàn bộ. Mấy năm nay anh đã chi 35 nghìn tỷ cho hạng mục này. Thấy đã sắp hoàn thành, anh lại tiêu không ít tiền để tạo danh tiếng...”
Lý Hào Kiệt ôm tôi, nói hết cho tôi những chuyện liên quan tới hạng mục này của anh. Đại khái mất mấy chục phút.
Cuối cùng phòng nghiên cứu gặp hỏa hoạn, tất cả đều đổ sông đổ biển.
Tôi nghe hết mà lòng đau như cắt. Những thứ đó đều là tiền Lý Hào Kiệt tích góp từng chút một, đâu phải trộm cướp mà có.
Bây giờ chỉ vì một vụ hỏa hoạn và bị những kẻ gian xảo trộm cướp mà tất cả đều mất sạch.
“Vậy, vậy anh có thể làm lại lần nữa mà.” Tôi nói đến đây thì ngừng một lát rồi nói tiếp: “Nếu không có tiền thì anh có thể tìm nhà họ Lâm.”
Đây chính là nguyên nhân bọn họ muốn liên thủ với kẻ mạnh.
Lý Hào Kiệt nghe tôi nói vậy thì vòng tay ôm tôi càng chặt hơn: “Em biết không, thương trường như chiến trường, thị trường biến đổi khôn lường, không ai có thể chắc chắn mình sẽ là người thắng cuộc sau cùng. Vì không để có một ngày phải đi cầu xin người khác nên mấy năm nay anh vẫn luôn rất thận trọng trong việc lựa chọn hạng mục đầu tư.”
“Lần này, lần này không phải ngoài ý muốn sao?”
“Không phải ngoài ý muốn, là do anh sơ ý.” Lý Hào Kiệt lắc đầu: “Có thể nói là người đó biết nhược điểm của anh, nên đã tỉ mỉ sắp xếp cho anh cục diện này.”
“Người đó? Anh biết là ai sao?”
Lẽ nào đúng như Lý Trọng Mạnh nói, Lý Hào Kiệt cũng biết người đứng sau?
Lý Hào Kiệt đứng thẳng lên, nhìn tôi với đôi mắt đen chán nản không chút ý chí: “Người đó chính là Lý Trọng Mạnh, vị hôn phu của em.”
Tôi còn muốn nói gì đó, thế nhưng lại nghĩ đến cú điện thoại nghe được hồi trưa...
Quả nhiên là anh ấy, cũng chỉ có thể là anh ấy.
Tôi cụp mắt, hỏi Lý Hào Kiệt: “Sao anh ấy lại muốn làm như vậy, không phải là vì tôi chứ?”
Tôi thật sự rất sợ là nguyên nhân do tôi.
Tay Lý Hào Kiệt nhẹ nhàng lướt qua mặt tôi: “Đây là chuyện của nhà bọn anh, chỉ là lại khiến em dính líu vào. Trước đây anh biết hắn ta muốn tìm nhược điểm của anh, vì không để lộ nhược điểm của mình nên mới đồng ý lấy Lâm Tuyền...”
Tôi là nhược điểm của anh? Là uy hiếp của anh ư?
Tôi khó tin nhìn Lý Hào Kiệt, muốn hỏi rất nhiều điều, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nói: “Vậy anh vì bảo vệ em mà đẩy Lâm Tuyền vào vòng nguy hiểm sao?”
Chẳng lẽ người anh cưới sẽ bị lầm tưởng thành nhược điểm của anh sao?
Lý Hào Kiệt nhìn tôi, mỉm cười lắc đầu: “Lâm Tuyền vẫn luôn là người của bên đó, thế nên anh mới giữ cô ta bên cạnh.”
“Cái gì?” Tôi sững người.
Lại nghĩ đến Amanda năm đó, quả nhiên Lý Hào Kiệt rất am hiểu làm chuyện như vậy.
Người đàn ông thấy tôi kinh ngạc đến thế thì đột nhiên nắm cằm tôi, cúi xuống hôn một cái, rồi nhìn tôi bằng đôi mắt đen thẳm và hỏi: “Cho dù em có tin hay không thì anh cũng đã nói hết với em rồi. Năm năm nay anh và Lâm Tuyền vẫn luôn ở riêng.”