Trái tim tôi thắt lại.
Lý Hào Kiệt nói xong thì cúi người xuống, truyền lại vị rượu nồng trong khoang miệng sang cho tôi, từng chút chiếm cứ khoang miệng tôi.
Rõ ràng vị rượu rất nhạt, nhưng lại khiến tôi đầu váng mắt hoa, bị anh đè lên ghế sô pha, mặc cho nụ hôn của anh xâm chiếm, từng chút châm lửa cho thứ gì đó đang ngủ say trong tôi.
Chỉ là khi tay người đàn ông mò vào trong ngực tôi, muốn cởi móc buộc kia ra, thì đầu óc tôi bỗng tỉnh táo lại.
Tôi vội vàng giữ chặt quần áo mình.
Lý Hào Kiệt cũng sửng sốt nhìn tôi, trong đôi mắt đen thoáng vẻ bất ngờ.
Mặt tôi đỏ chót, nhưng vẫn nói: “Không được, anh vẫn đang là người đã kết hôn, em… em sẽ không quan hệ với anh.”
Đây là đường biên giới hạn của tôi, tuyệt đối không thể vượt qua.
Lý Hào Kiệt ngơ ngác hồi lâu mới cong khóe miệng, rút tay về, giữ eo tôi rồi nhẹ nhàng chạm lên bờ môi tôi, nói: “Được, anh sẽ về ly hôn ngay. Nếu anh chỉ còn hai bàn tay trắng, em có đồng ý cùng anh lưu lạc chân trời?”
“Em đồng ý.” Tôi nói mà không cần suy nghĩ.
Người đàn ông nghe xong thì nở nụ cười rạng rỡ, nhìn tôi nói: “Anh cũng không nỡ để em cùng anh lưu lạc chân trời.”
“Chuyện Hào Thiên anh định làm thế nào? Anh cũng không thể cứ trốn mãi ở đây, ông cụ Lý thật sự rất lo cho anh đó.”
Nghe tôi nói vậy, vẻ mặt Lý Hào Kiệt thoáng nét do dự.
Anh ngồi dậy, ôm tôi lên, để tôi ngồi trên đùi anh, một tay vén tóc tôi, thở dài rồi nói: “Chuyện em đính hôn với chú ba anh có phải do ông nội anh nhắc đến không?”
“Ừm.” Tôi gật đầu, đúng là ông ấy nói.
“Khi đó ông nội anh đã biết chuyện phòng nghiên cứu AI là do chú ba anh làm, lúc ấy chú ba đưa ra yêu cầu là muốn đính hôn với em. Chỉ cần đính hôn liền sẽ trả lại đồ cho anh.”
Câu nói của Lý Hào Kiệt khiến tim tôi thắt lại!
Tôi chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện lại là như vậy!
Tôi căng thẳng nhìn anh, hơi áy náy nói: “Ý anh là, ông cụ Lý cũng bị anh... bị Lý Trọng Mạnh uy hiếp?”
Tôi quen miệng định gọi anh Mạnh, nhưng nói một nửa lại sửa lại.
Lý Hào Kiệt khẽ gật đầu: “Cũng coi như là vậy, dù sao chú ba anh chỉ là con riêng của ông ấy, ở bên ngoài hai mươi mấy năm, ông nội cũng chỉ có vài phần áy náy với chú ba chứ cũng không tình cảm gì mấy.”
“Vậy hay là em trở về, chỉ cần đính hôn thì không phải anh sẽ lấy được đồ sao?” Tôi nghĩ.
Chỉ cần đính hôn thì tài liệu AI sẽ được trả lại cho Lý Hào Kiệt. Như vậy chẳng phải Hào Thiên sẽ tốt lên à?
Tôi vừa nghĩ đã muốn đứng dậy.
Nhưng chân vừa chạm đất thì Lý Hào Kiệt lại ấn tôi ngồi xuống đùi anh, lực tay lớn hơn vài phần. Anh u oán nhìn tôi mà hỏi: “Em thật sự muốn lấy hắn à?”
Câu nói của Lý Hào Kiệt khiến tôi sững sờ.
Đúng vậy, trở về là phải lấy Lý Trọng Mạnh thật rồi. Nếu như chỉ có mình tôi thì không sao cả, nhưng còn Thiểm Thiểm...
Nhất thời tôi chỉ cảm thấy mờ mịt.
Tôi nhìn sang Lý Hào Kiệt: “Vậy phải làm sao? Không có những thứ đó, công ty của anh sẽ...”
“Mấy ngày nay anh vẫn luôn nghĩ, anh không thể xin Lâm thị viện trợ, bởi vì một khi anh nợ ơn của nhà họ Lâm thì về sau sẽ rất khó ly hôn.” Lý Hào Kiệt ngừng một lát rồi nói tiếp: “Nhưng anh không còn cách nào tiếp tục tiến hành hạng mục này nữa, tuy nhiên nếu cắt bỏ thì Hào Thiên sẽ khó khăn...”
Hai con đường này, nếu là người ngoài thì nhất định sẽ chọn cách xin nhà họ Lâm viện trợ. Nhưng Lý Hào Kiệt không làm vậy, nguyên nhân chỉ có một - chính là vì tôi.
Tôi lập tức thoát ra khỏi vòng tay người đàn ông, lùi về sau hai bước, lấy hết can đảm nói: “Lý Hào Kiệt, xin nhà họ Lâm viện trợ đi, em... em không đính hôn với Lý Trọng Mạnh nữa, em sẽ không rời khỏi thành phố Vĩnh An. Chỉ cần anh ổn thì em có thế nào cũng không sao.”
Không biết vì sao lúc nói mấy câu này, trái tim tôi đau nhói như thể bị một bàn tay vô hình bóp chặt. Mỗi câu mỗi chữ đều dùng hết sức lực toàn thân. Nhưng tôi vẫn nói cho hết, bằng tất cả dũng khí của mình.
Lý Hào Kiệt hơi cau mày, anh đưa tay kéo tôi: “Ngốc ạ, vẫn còn con đường thứ ba.”
“Hả?”
“Thứ sáu tới chính là ngày gọi thầu quảng cáo của đài truyền hình quốc gia sang năm, ở trung tâm Noah. Nếu như anh có thể giành được khung giờ vàng này thì chỉ cần một năm, anh có thể khởi động hạng mục AI lần nữa.” Lý Hào Kiệt nói.
Tôi nhìn anh, nói: “Nhưng mà...”
Tôi biết, nếu đơn giản như vậy thì anh đã không ở chỗ này suy sụp lâu đến thế.
“Nhưng chỉ có thể thành công không thể thất bại. Vụ đánh cược này nếu như anh thất bại thì sẽ không còn cơ hội nữa.”
Lý Hào Kiệt nói rất hời hợt, nhưng tôi biết, đây là một trận chiến ác liệt.
Tôi cũng cảm thấy nghiêm trọng giống anh, im lặng một lát mới hỏi: “Anh có nắm chắc không?”
Lý Hào Kiệt nhìn tôi, đôi mắt đen thẳm vẫn không có chút ánh sáng nào, anh gật đầu: “Ừ, anh nắm chắc.”
Tôi biết, anh chỉ đang mạnh miệng vậy thôi. Thật ra anh không hề nắm chắc.
Tôi đã từng cảm thấy Lý Hào Kiệt không gì không làm được, không chuyện gì có thể làm khó anh.
Anh có rất nhiều ánh hào quang, là thiên tài kinh doanh, là người đứng đầu của Vĩnh An trong tương lai.
Thế nhưng anh của lúc này không có bất cứ thứ gì liên quan đến những vầng hào quang kia, khiến tôi nhận ra, anh chỉ là một người bình thường, anh cũng có chuyện không làm được.
Tôi để mặc anh kéo tay, cười nói: “Anh cứ làm đi, em tin anh có thể làm được.”
Còn một câu mà tôi không nói ra, đó là: Nếu thất bại cũng không sao, em sẽ lấy Lý Trọng Mạnh, để anh ta trả những thứ kia lại cho anh.
Tôi biết, bây giờ không thể nói những điều này.
“Ừm, anh làm được, đợi qua sóng gió lần này, anh sẽ ly hôn với Lâm Tuyền.” Người đàn ông kéo tôi đến bên anh, ôm eo tôi, vùi đầu vào lòng tôi: “Chờ đến khi em thuộc về anh lần nữa, cho dù trời có sập anh cũng sẽ giúp em chống đỡ chứ không đẩy em và cả con chúng mình ra nữa.”
“Ừm, em chờ anh.” Tôi ôm Lý Hào Kiệt.
Rõ ràng là lời tình cảm dễ nghe như vậy, nhưng tôi không yên lòng chút nào, thậm chí còn đầy bất an.
- ---
Hôm đó sau khi tôi rời khỏi chỗ của Lý Hào Kiệt đã lập tức đến nhà trẻ của Thiểm Thiểm. Đến cổng nhà trẻ, tôi nhìn thấy Lý Trọng Mạnh.
Những chuyện Lý Hào Kiệt nói hiện lên trong đầu tôi.
Trong lúc nhất thời tôi cảm thấy anh ta chính là tên Tào Tháo kiềm chế vua để điều khiển chư hầu.
Chỉ là tôi không hiểu, vì sao Lý Trọng Mạnh lại lấy tôi làm lý do chứ?
Lẽ nào... anh ta thật sự yêu tôi?
“Anh cứ nghĩ hôm nay em bận đến mức không có thời gian đón Thiểm Thiểm.” Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, vẻ mặt vẫn dịu dàng như trước.
Thực ra lúc nhìn thấy anh ta, tôi đã không cười nổi. Nhưng vì không để anh ta nghi ngờ, tôi vẫn nhếch miệng: “Gần đây thiết kế cho cuộc thi đã hoàn thành rồi, bình thường em chỉ giúp Đào Nhi một chút, cũng không bận lắm.”
“Vậy thì tốt.” Lý Trọng Mạnh đến gần: “Theo anh đi, em không cần làm việc cũng được, anh sẽ nuôi em.”
Người đàn ông nói rồi đưa tay muốn ôm tôi vào lòng.
Tôi căng thẳng, cảm xúc kháng cự bất giác lại nảy lên, tôi không kìm được mà lùi bước, giãn khoảng cách với anh ta.