Lý Trọng Mạnh hơi kinh ngạc trước hành động của tôi. Tôi sững sờ, cũng nhận ra mình hành xử không đúng lắm, bèn vội vàng đến gần anh ta, cúi đầu, chột dạ nói: “Hơi trẹo chân.”
Câu nói dối này đến bản thân tôi cũng không tin.
Lý Trọng Mạnh nghe vậy thì đút tay vào túi, dịu dàng quan tâm: “Cẩn thận một chút.”
Đón Thiểm Thiểm xong, chúng tôi cùng đi ăn cơm, Lý Trọng Mạnh dường như cũng rất tự giác, không hề có động tác thân mật nào với tôi nữa.
Đến tận tối khuya, Thiểm Thiểm ngủ rồi, tôi đang nằm trên giường trằn trọc thì điện thoại di động vang lên.
Tôi cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Lý Trọng Mạnh.
Chỉ có ba chữ: Sang nhà anh.
Xem xong, tôi vội vàng đặt điện thoại sang bên cạnh, giả vờ ngủ.
Nhưng lại nhanh chóng nhận được tin nhắn của anh ta: Anh biết em vẫn chưa ngủ, không phải hôm nay em bị trẹo chân sao, qua đây anh xem xem thế nào.
“...”
Dường như lần nào Lý Trọng Mạnh cũng có thể đoán được hành động của tôi một cách chính xác.
Tôi mặc bộ đồ ở nhà mỏng manh, lại khoác thêm chiếc áo len rồi mới ra mở cửa.
Cửa bên nhà Lý Trọng Mạnh chỉ khép hờ. Tôi đẩy cửa ra bước vào.
Trong nhà, Lý Trọng Mạnh mặc quần áo chỉnh tề ngồi trên sô pha, trên bàn trà bày hộp thuốc với đủ loại thuốc.
“Anh đây là...”
“Sắp xếp hộp thuốc, tăng thêm ít thuốc dự phòng.” Lý Trọng Mạnh vừa nói vừa lấy một bình thuốc mỡ ra, vỗ vị trí sô pha bên cạnh mình: “Ngồi đây đi.”
“Ừm.” Tôi ngoan ngoãn đi qua ngồi.
Nếu như dựa theo những gì Lý Hào Kiệt từng nói, tôi cảm thấy có 90% là tôi phải gả cho Lý Trọng Mạnh.
Vậy thì cứ chấp nhận, như thế có lẽ anh ta sẽ không làm tổn thương đến Thiểm Thiểm.
Lý Trọng Mạnh cởi dép lê của tôi ra, kiểm tra mắt cá chân hai bên trái phải: “Hình như không sao.”
Tôi gật đầu: “Ừm, chỉ hơi hơi bị trẹo một xíu, anh quá lo đấy thôi.”
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn tôi: “Chuyện của em luôn chiếm vị trí số một trong lòng anh, cho dù là chuyện nhỏ cũng vậy.”
“...”
Lời anh ta nói khiến tôi bất giác căng thẳng.
Tôi nhìn anh ta, ngập ngừng hỏi: “Anh Mạnh, anh... yêu em ư?”
Lý Trọng Mạnh sửng sốt trước câu hỏi của tôi, nét mặt đầy vẻ thất bại: “Thì ra... anh thể hiện không rõ đến vậy sao? Còn cần em phải hỏi anh để xác định?”
Sao có thể chứ, Lý Trọng Mạnh thể hiện quá rõ ràng. Anh đối xử tốt với tôi như vậy, nếu không phải yêu thì là gì?
Tôi ngập ngừng nói: “Em chỉ cảm thấy anh tốt bụng như vậy, xuất sắc như vậy, còn em thì căn bản chẳng có điểm nào xứng với anh, còn dẫn theo Thiểm Thiểm. Em không biết anh yêu em ở điểm gì.”
Lý Trọng Mạnh nghiêng đầu nhìn tôi chăm chú, nói từng câu từng chữ: “Nếu yêu một người còn cần lý do cụ thể thì có lẽ đó không tính là tình yêu thật sự rồi.”
Câu nói của người đàn ông khiến tim tôi thắt lại. Lúc Lý Trọng Mạnh nói lời này, tôi lại nghĩ đến Lý Hào Kiệt.
Đúng vậy, nghĩ đến những chuyện Lý Hào Kiệt từng làm, tôi căn bản không tìm được lý do yêu anh ấy.
Thế nhưng chẳng phải tôi vẫn yêu anh hay sao?
Lý Trọng Mạnh thấy tôi không nói lời nào thì cầm tay tôi, đặt một nụ hôn nhẹ lên đó: “Anh yêu em, không có lý do gì cả, thế nhưng anh biết, trong nửa đời còn lại anh sẽ chỉ yêu mình em.”
“Anh chắc chắn vậy sao?” Câu nói của anh khiến tôi chột dạ.
“Đúng vậy, rất chắc chắn.” Lý Trọng Mạnh đứng lên, khom người ôm tôi, nói bên tai tôi: “Thế nên xin em nhất định phải lấy anh, cũng chỉ có thể lấy anh...”
Nửa câu sau, Lý Trọng Mạnh nói rất khẽ. Nhưng tôi lại nghe được rõ ràng.
Trong lòng tôi luôn có cảm giác mơ hồ, hình như anh đang ám chỉ điều gì đó.
- ---
Ngày hôm sau, tôi còn chưa đến phòng làm việc của Đào Nhi thì đã nhận được cuộc gọi của cô ấy.
Cô ấy tỏ vẻ bí mật: “Đã có kết quả cuộc thi rồi, cô có biết ai được giải nhất không?”
“Đương nhiên là cô rồi.” Tôi nói ngay.
Thú thật, tôi đã xem tác phẩm của Đào Nhi, tôi cảm thấy tác phẩm của cô ấy hoàn hảo hơn tôi nhiều.
“Không không không.” Đào Nhi phủ định, lại hỏi tôi: “Cô đến đâu rồi?”
“Tôi ở dưới tầng rồi.”
Lúc này tôi vừa hay xuống xe, đang đứng dưới tòa nhà văn phòng.
Nghe tôi bảo đến nơi rồi, Đào Nhi nghĩ rồi nói: “Vậy cô lên đây trước đi.”
Do kết quả này công bố trên trang website, di động của tôi không tiện xem, thế nên tôi chưa mở ra.
Đến khi đi thang máy lên tầng, Đào Nhi xông thẳng đến kéo tôi nói: “Hai chúng ta đồng giải nhất!”
“Cái gì?” Tôi ngỡ ngàng.
Tôi đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng chưa từng nghĩ cuộc thi này lại có thể có đồng giải nhất.
“Đồng giải nhất đấy!” Đào Nhi kích động nói: “Hơn nữa vừa rồi tôi nhận được cuộc gọi của ban tổ chức, hai tác phẩm của chúng ta sẽ được tổ chức một buổi đấu giá quy mô nhỏ riêng, mời các doanh nghiệp của Vĩnh An.”
“Đãi ngộ cao vậy à?”
Phải biết rằng để tổ chức một buổi đấu giá sẽ tốn không ít tiền. Tôi quả thực không dám tin lại có chuyện tốt như vậy.
Đào Nhi gật đầu: “Đúng vậy, ban đầu tôi cũng không tin chuyện này, còn nghi ngờ là điện thoại lừa gạt, kết quả trên trang website lại cập nhật thông tin, đồng thời phát lời mời cả nước, buổi đấu giá tháng sau sẽ tiến hành.”
Nói thật, chuyện này cứ như đang nằm mơ vậy, thuận lợi đến mức khiến tôi khó mà tin nổi.
Tôi ngồi trên ghế, mở máy tính ra lên mạng. Trên trang web hiển thị riêng tác phẩm của hai chúng tôi, đồng thời có viết thời gian tổ chức buổi đấu giá và hòm thư tham dự buổi đấu giá.
Tôi đang xem thời gian thì điện thoại của Đào Nhi lại vang lên.
Sau khi nghe thấy đầu bên kia nói gì đó, vẻ mặt cô ấy có hơi khó coi, rồi nói với người bên kia: “Tôi biết rồi, tôi sẽ nói với cô ấy.”
Cúp điện thoại xong, Đào Nhi nói cho tôi biết, người gọi đến là nhà đầu tư kiêm ban tổ chức của cuộc thi này. Bọn họ biết tôi và Đào Nhi làm cùng nhau nên muốn lấy danh nghĩa của chúng tôi đầu tư vào công ty, sau đó bọn họ sẽ phụ trách bàn bạc hợp đồng, chúng tôi chỉ cần thiết kế là được.
Vốn đây là chuyện tốt, nhưng tôi và Đào Nhi là nhà thiết kế tự do, vốn không muốn bị công ty ràng buộc.
Tôi lắc đầu: “Xin lỗi, chuyện này có lẽ tôi không tham gia được, nếu cô muốn đi thì tôi ủng hộ cô.”
Đào Nhi nghe tôi nói vậy thì ngẫm nghĩ: “Tôi cũng không muốn tham gia, phải nghĩ một lý do từ chối mới được.”
“Từ chối thì từ chối đi, còn nghĩ lý do?” Tôi không hiểu.
“Ừm, dù sao chúng ta cũng tham gia cuộc thi thiết kế này, tác phẩm bán đấu giá còn đang nằm trong tay bọn họ, không thể đắc tội được.” Đào Nhi ngồi trên ghế, uống một ngụm cà phê. Bỗng mắt cô ấy sáng lên, rồi kéo tôi hỏi: “Sa Điệp, chúng ta thành lập studio hai người ở Vĩnh An này đi?”
“Hả?” Tôi ngây người. Thế nhưng ngay sau đó lại cảm thấy đề nghị của Đào Nhi vô cùng hay.
Lần này ảnh hưởng của cuộc thi thiết kế không nhỏ, lại thêm bọn họ muốn tổ chức buổi đấu giá quy mô nhỏ cho tác phẩm của hai chúng tôi để xây dựng danh tiếng, vậy thì tuy chúng tôi không thể gia nhập công ty của bọn họ, nhưng cũng có thể hợp tác với họ.
Công ty thiết kế Thiên Lộc này cũng coi như khá nổi tiếng trong nước.
Tôi gật đầu: “Được, tôi thấy cũng ổn.”
Đào Nhi thấy tôi đồng ý thì lại ngồi về vị trí của mình, cầm lấy chiếc bút bên cạnh lên: “Vậy... studio của chúng ta lấy tên là gì cho hay đây?”