“Em đang giận anh đến trễ sao?”“Ai thèm giận anh chứ.”“Vậy sao mặt lại trông khó coi như vậy. Thôi đừng giận nữa, em xem anh mua bánh gì cho em nè.”“Wow! Nhưng, nhưng mà em không ăn đâu.”“Sao thế? Chẳng phải em thích ăn bánh này lắm sao? Vậy thôi, anh ăn một mình.”“Khoan đã! Ai cho anh ăn một mình?”“Em vừa mới nói không ăn.”“Em nói như vậy mà anh cũng tin là thật nữa sao?”“Ai biết đâu. Hì, ăn xong thì không được giận anh nữa nhé. Em mà giận anh là bị súng răng đó.”“Ở đâu ra cái qui luật đó chứ!”Chiếc xích đu đung đưa, bóng hai người ngồi trên đó một lên một xuống, dưới tán cây xanh mát cùng nhau trải qua trưa hè nắng gắt. Tiếng cười tùy lúc đều phát ra, bình yên đến lạ.“Con đang ăn bánh gì thế?”
Âm thanh khiến cho Phương Nam trở về với hiện tại. Anh vừa hồi tưởng lại một kỉ niệm trong quá khứ. Những hình ảnh tưởng chừng như đang hiện ra trước mặt sống động như thế lại biến mất trong phút chốc. Khóe môi anh chợt cong lên, hình dạng của nụ cười nhưng không mang đến sự vui vẻ, là chút bi thương tột cùng. Anh đang tìm lại cảm giác của ngày xưa, nhưng chỉ thấy những vỡ vụn.
“Mẹ với ba đi vừa đi chơi golf về sao?” Anh hỏi.
Ba anh vừa cởi đôi giày ra, vừa quan sát con trai mình liền nhận ra có gì đó không ổn: “Con sao thế? Có chuyện gì không vui?”
Mẹ anh đi tới gần anh, nhìn loại bánh anh đang cầm trong tay: “Lâu rồi không thấy con anh bánh này.”
Phương Nam nhìn bánh trên tay mình, cho phần còn lại vào trong miệng. Anh vừa ăn vừa nghĩ tới Hoài Trông. Khi nãy trước khi về anh đã xin cậu đem bánh này về ăn.
Ngày hôm sau, tất cả mọi thứ vẫn diễn ra bình thường. Cuộc sống này sẽ không vì bất kì ai, bất kì điều gì mà ngừng lại. Cho nên người bị bỏ lại đằng sau, chỉ có thể là chúng ta.
Ở trường học, Phương Nam đang ngồi nói chuyện cùng với giáo viên hướng dẫn thực tập của mình.
“Cô thấy tiết dạy hôm nay của em thế nào ạ?”
Cô hướng dẫn thực tập cười nhẹ một cái, gật đầu hài lòng: “Em là giáo sinh tốt nhất trong các giáo sinh tôi phụ trách. Tiết dạy đầu tiên mà như vậy là khá ổn rồi. Nhưng.” Cô ngừng lại, nhìn vào trong sổ ghi chép của mình, nghiền ngẫm một hồi mới nói tiếp: “Nhưng đương nhiên là cũng có một vài khuyết điểm. Có một số chỗ em đi quá sâu, cái đó chỉ thích hợp với học sinh chuyên thôi. Cũng có một số phần em giảng còn cao siêu quá. Chúng ta cần phải diễn đạt dễ hiểu nhất có thể.”
“Dạ để em nghiên cứu thay đổi. Cô ơi, lần sau có thể cho em dạy thử lớp 12 không?” Phương Nam đưa ra yêu cầu.
Cô hướng dẫn đắn đo, nhưng rốt cục vẫn là đồng ý. Cô cũng không phải là không có lí do của mình. Cô cảm nhận được Phương Nam rất có thực lực, cô đương nhiên là muốn để anh có được thách thức khó khăn hơn. Như vậy thì khả năng, kinh nghiệm sẽ được trau dồi thêm. Hai người ngồi trao đổi với nhau một thời gian không dài cũng không ngắn.
Sau khi kết thúc cuộc trao đổi xong, Phương Nam xin phép đi trước. Anh lấy điện thoại ra, thấy thời gian vẫn còn đang trong tiết học, cho nên anh để lại tin nhắn cho Hoài Trông.
[Anh về nhà đây. Học ngoan đấy!]
Trong lớp học, điện thoại rung lên báo có tin nhắn tới. Hoài Trông một mặt vẫn thường rất tập trung trong giờ học, một mặt nghĩ chỉ là tin nhắn quảng cáo từ tổng đài nên cũng không quan tâm lắm. Đợi đến khi tiết học cuối cùng kết thúc cậu mới mở lên xem. Bất giác cậu không nhịn được cười vui vẻ. Trong lúc vừa đi vừa đọc tin nhắn không để ý đã đụng trúng một bạn nữ sinh khác. Cậu cảm thấy có lỗi gật đầu xin lỗi đầy thành ý: “Xin lỗi bạn nhé! Bạn có sao không?”
Nữ sinh mỉm cười: “Không sao đâu bạn. Mà, hình như bạn là Hoài Trông học lớp 12A1 phải không?”
“Ừm, là mình. Có gì không bạn?”
Cô gái tiếp tục duy trì nụ cười đầy thân thiện: “Cũng không có gì. Bạn cũng trong đội tuyển học sinh giỏi Hóa của trường đúng không? Nghe nói tuần sau là bắt đầu tập trung lại để ôn rồi.”
Hoài Trông nhém chút nữa quên mất chuyện này. Cậu đột nhiên nghĩ tới tháng ngày sắp tới. A! Sắp lại được dịp chơi đùa cả đêm với tụi con cháu yêu quý của mình rồi! Cậu nói: “Tớ nhém quên mất.”
Cô gái đột nhiên đưa tay ra: “May quá! Sắp tới nhờ cậu giúp đỡ nhiều hơn.”
Hoài Trông đang ngây ngô chưa hiểu vấn đề: “Sao bạn lại nói vậy?”
“Mình cũng nằm trong đội tuyển.”
Hoài Trông bất ngờ: “Nhưng, sao tớ lại không có ấn tượng gì với bạn nhỉ? Hẳn là phải biết cậu từ lâu rồi chứ.”
Nữ sinh giải thích: “Cũng tại mấy năm trước mình không có tham gia đội tuyển. Năm nay mình xin vào, sau khi trải qua một cuộc kiểm tra thì mới chính thức được vào đó.”
“Vậy à?” Hoài Trông tươi cười: “Chúc mừng nhé. Rất vui được quen biết bạn. Sau này cùng phấn đấu rồi.”
Nữ sinh nhìn thấy nụ cười đó của Hoài Trông, trong lòng rung động không ít, má có chút ửng hồng. Hoài Trông cũng không tiết kiệm nụ cười của mình với bất kì ai. Cậu đều vô tư cười, cũng vô tư không biết rằng nụ cười của mình giống như ánh mặt trời làm say nắng biết bao người.
“Tớ phải về rồi. Có gì chúng ta gặp nhau ở đội tuyển nhé!”
“Ừm, hẹn gặp lại cậu.”
Mấy ngày trôi qua Hoài Trông và Phương Nam không có gặp nhau. Anh ấy cũng là lúc sáng sẽ nhắn tin nhắc cậu chăm học, buổi tối thì là chúc ngủ ngon. Anh cũng không có gọi điện thoại nói chuyện với cậu nhiều. Hoài Trông cũng có chủ động gọi cho anh ấy nhưng mà không bắt máy. Cho nên rốt cục mấy ngày nay tinh thần của Hoài Trông có chút không được sáng lạng. Cậu vào lớp trong tình trạng không chút sức sống.
Đức Hải bàn trên quay xuống, gõ lên bàn của Hoài Trông mấy cái. Hoài Trông đang nằm dựa một bên mặt lên trên bàn, lập tức che tai lại, ngồi thẳng người lên: “Nhém điếc luôn rồi này. Cậu không biết qui luật vật lí sự truyền âm thanh trong thể rắn sao?”
“Cậu lại đi nói mấy cái này với một tên ngốc, uổng công thôi.” Bé Thơ mặc dù đang say xưa giải bài tập nhưng vẫn góp tí lời.
Hoài Trông nhìn gương mặt giống như đang cố gắng nhớ ra đó là qui luật gì, đã từng học qua rồi sao của Đức Hải, chỉ còn biết thở dài.
Đức Hải trực tiếp bỏ qua cái vấn đề không chút dinh dưỡng này: “Sao mấy hôm nay hình như tớ thấy cậu không được bình thường. Có chuyện gì sao?”
Hoài Trông lại thở dài thêm một cái: “Không gì, đột nhiên thấy chán thôi.”
“Thỉnh thoảng ai cũng sẽ cảm thấy chán nản vô cớ đó đồ ngốc.” Bé Thơ nói với Đức Hải, sau đó lại nói với Hoài Trông: “Sau lần đó hẳn là thầy Nam có ấn tượng với tớ hơn, đúng không Trông?”
“Lần nào cơ? Ăn cơm ở nhà tớ á? Sao lại hỏi tớ? Tớ cũng có phải thầy ấy đâu.”
“Không hỏi cậu thì hỏi ai bây giờ? Hai người thân thiết với nhau như vậy.”
Hoài Trông nói lí nhí trong miệng: “Thân gì mà mấy ngày nay không thấy đâu.” Giận dỗi vô cớ.
Tiếng chuông vào học tan lên. Không lâu sau đó cô giáo dạy Văn bước vào. Cả lớp không hẹn trước với nhau đồng thanh ồ lên một tiếng. Bởi bên cạnh cô là người thầy giáo thực tập đang nổi đình đám trong trường: Trịnh Phương Nam.
“Hôm nay thầy ấy sẽ dạy các em.” Một tràng pháo tay phấn khích, đặc biệt là nữ sinh vang lên. Phương Nam nhìn xuống bên dưới, vừa nói giới thiệu bản thân vừa nhìn xung quanh tìm kiếm người. Sau khi thấy được Hoài Trông thì cười lên một cười. Lập tức, không chỉ Hoài Trông mà tất cả nữ sinh đều bị đánh cắp trái tim.
Bài học bắt đầu, tiếng giảng dạy của Phương Nam bắt đầu. Không khí lớp học sôi nổi hơn bao giờ hết. Học sinh tranh nhau trả lời câu hỏi, thiếu điều muốn đánh nhau. Người được gọi trả lời hớn hở, thật lâu nén vui mừng mới trả lời. Còn ai không được gọi thì vừa thấy ghen tị vừa thấy tiếc nuối. Phương Nam cố tình nhưng lại giống như vô tình đi qua lại chỗ của Hoài Trông. Đột nhiên anh hỏi: “Trông, em có thể cho thầy biết cảm nhận của em về nhân vật A trong tác phẩm này không?”
Hoài Trông nãy giờ một bên say sưa với lời giảng, một bên say xưa với người giảng. Câu hỏi dễ như vậy cậu đương nhiên là có thể trả lời được. Cậu nhìn Phương Nam, tự tin đứng lên trả lời: “Dạ, rất đẹp trai ạ!”
Một bạn trong lớp phát biểu: “Trông, cậu đang nêu cảm nhận về thầy đó à?”
Tiếng cười vang lên lớn thật lớn. Hoài Trông mới ý thức được mình đã nói gì liền xấu hổ! Bản thân thế mà lại bị liệu! Cậu lúng túng, mặt cũng đã đỏ, xấu hổ vô cùng nhưng vẫn cố gắng cứu vãn tình hình, dùng tất cả chất xám gỡ nguy: “Dạ thưa thầy, ý của em là nhân vật này rất anh hùng, dũng cảm, gan góc ạ. Mà với em những ai như vậy đều rất đẹp trai ạ.”
Cả lớp lại cười lên. Phương Nam thế mà cũng cười, lại còn ban phát cho mình một cái cốc đầu nhè nhẹ nữa. Mình thật là muốn đào lỗ trốn đi mà. Nhưng những giây phút sau cậu cũng quên mất chuyện này. Thứ cậu để ý duy nhất chính là người giảng. Mới có mấy ngày không gặp thôi mà tưởng chừng như rất lâu rồi vậy. Cũng không nghĩ tới hôm nay lại được thầy ấy dạy. Thì ra cảm giác thích thú đến như vậy!
Khi anh ấy đứng trên bục giảng với vai trò là thầy giáo, vừa nghiêm túc lại trưởng thành đến như vậy, đột nhiên bản thân lại không kiềm chế được đi thích, rất thích, rất rất thích.
Tiết học kết thúc trong sự tiếc nuối của cả lớp. Ai nấy cũng đều muốn học thêm thêm nữa, không muốn về. Sau khi nói chuyện với cô hướng dẫn xong, Phương Nam mới bắt đầu dọn dẹp đồ dùng dạy học. Nhiều học sinh cũng bước lên phụ dọn dẹp với thầy, lại còn tranh thủ cơ hội nói chuyện với thầy, nhiều bạn xin chụp hình chung nhưng đều bị từ chối. Hoài Trông nhìn thấy trong đó có cả Bé Thơ. Đột nhiên điện thoại cậu có tin nhắn đến.
[Trưa nay ăn cơm chung nhé! Quán cũ.]
Tại nơi mà hai người mỗi lần ăn chung đều ghé đến, Hoài Trông nói với Phương Nam: “Thầy có cần em khen nữa không? Nhiều người khen quá rồi.”
“Đương nhiên là cần rồi! Nếu không, nhóc nghĩ mấy hôm nay là vì điều gì mà anh bận rộn nghiên cứu bài giảng đến không có thời gian rảnh chứ.”
“Ý thầy là mấy hôm nay thầy bận với việc chuẩn bị cho bài dạy hôm nay sao?” Đột nhiên mắt Hoài Trông sáng lên, tinh thần phấn chấn gấp bội. Thì ra là như vậy, còn tưởng thầy ấy chán mình rồi chứ.
“Nhóc lại nghĩ gì rồi đó?”
“Dạ không có. Thầy hoàn thành tốt lắm. Để chúc mừng sự thành công của thầy hôm nay, em mời thầy chầu cơm này.”
Phương Nam cau mày: “Nhóc có đủ tiền trả không?”
Hoài Trông cười cười, bẽn lẽn: “Em bao nhưng tiền thì thầy trả. Hì.”