Thầy Giáo Thực Tập Đẹp Trai

Chương 22: Đôi khi rất lãng mạn

Buổi trưa mặt trời đạt đến độ nóng khiến người ta cảm thấy khó chịu. Hoài Trông đứng ngoài hành lang ở lầu 4, sống lưng dựa vào lan can. Gió từng đợt thổi tới khiến quần áo cậu dập dìu, mái tóc cũng không đứng yên. Trên tay cậu cầm cuốn tập, cậu đang chuyên tâm dò bài thì nghe thấy được âm thanh bước chân đang càng lúc càng tới gần mình. Cậu đưa mắt nhìn một cái, khóe môi mỉm cười.

“Chào cậu. Cậu đang học bài hả?”

Hoài Trông trả lời: “Là cậu sao? Ừ, tớ đang dò bài lại chút thôi. Phần này khó ghi nhớ nên phải học nhiều lần. Cậu tới sớm vậy?”

Cô gái trả lời: “Cậu cũng tới sớm còn gì. Nhanh thật, mới gặp cậu tuần trước, lúc đó còn nói là tuần sau sẽ ôn thi học sinh giỏi chung, vậy mà bây giờ đã tới tuần sau.”

Hoài Trông chỉ cười mà không nói gì, cậu lại tiếp tục tập trung sự chú ý lên bài học. Cô gái cũng dựa lưng vào lan can, sát bên Hoài Trông cũng nhìn vào cuốn tập, sau đó nói: “Phải rồi, cậu có muốn mua gì không? Giờ tớ đi xuống căn tin.”

Hoài Trông lắc đầu: “Không cậu.”

Không nghe được tiếng cô gái trong một vài giây. Cô giống như đang suy nghĩ gì đó, đắn đo một hồi mới nói: “Cậu không muốn biết tên tớ sao?”

Câu hỏi thành công thu hút sự chú ý của Hoài Trông. Lúc này cậu mới ngẩng đầu lên nhìn cô: “Cậu tên gì?”

Cô gái ửng đỏ mặt: “Tớ là Thảo Nhi, học lớp 12A5.”

“Tên cậu ý nghĩa nhỉ, đứa con hiếu thảo.”

“Ý nghĩa thật không?”

Hoài Trông dùng sức gật đầu, sau đó lại cười.

Cô gái mặt càng lúc càng trở nên đó. Sau đó cô vội vàng rời khỏi. Cái tên Thảo Nhi chỉ kịp xuất hiện trong đầu Hoài Trông vài lần sau đó thì biến mất. Đang lúc cậu bỏ tập vào chiếc ba lô để dưới đất đang định đi vào phòng học thì điện thoại của cậu để trong túi quần rung lên. Đi học cậu đều để nó ở chế độ im lặng.

Tin nhắn đến: [Nhìn dáng đứng học bài kìa.]

Thấy tên người gửi, trong lòng Hoài Trông vui vẻ vạn lần, nhưng vài giây sau liền vô cùng kinh ngạc. Cậu nhìn dáo dác xung quanh nhưng không thấy ai cả.

Tin nhắn tiếp tục đến: [Đứng im đó cho anh ngắm một chút nữa thôi.]

Cậu nhắn tin trả lời lại: [Thầy đang ở đâu thế?]

[Nhìn lên trên lầu 6 đi.]

Hoài Trông theo chỉ dẫn, xoay người lại nhìn lên trên lầu 6. Cách nhau hai tầng, nghênh đón cậu là một nụ cười. Phút giây đó, cậu liền biết thế nào là rung động. Hành động giản dị như thế nhưng lại làm cho người ta sẵn sàng buông bỏ vũ khí để đầu hàng.

Phương Nam đang khoanh hai tay lại để trên lan can, đặt cằm lên trên đó. Cơn gió cũng không buông tha cho anh, khẽ lay sợi tóc của anh. Hoài Trông đặt hai tay để trước miệng, nhờ sức gió mang âm thanh của mình truyền lên cho Phương Nam: “Thầy đứng đó từ bao giờ thế?”

Tiếp theo Hoài Trông nhận được cuộc gọi của Phương Nam: “Nhóc chuẩn bị đi học rồi à?’

Sự phấn khích trong lòng Hoài Trông khi nhận được cuộc gọi từ người này giống như là một loại cảm xúc đã được âm thanh hóa, lan truyền trong môi trường vật chất truyền qua đầu dây bên kia. Cậu nói: “Dạ, cũng sắp tới giờ. Thầy trên đó làm gì vậy?”

“Đang chuẩn bị gặp cô hướng dẫn thực tập thôi. Chiều nay về cùng nhau được không?”

“Nhưng em tới hết tiết 5 mới tan học.”

“Vậy anh chờ nhóc là được chứ gì. Học ngoan nha.”

“Dạ.” Hoài Trông có thể cúp được điện thoại nhưng không thể cúp được tình cảm của mình. Cậu nhìn Phương Nam, Phương Nam nhìn cậu, cứ như vậy mấy phút sau cũng không thay đổi. Cho đến khi các bạn học cùng khác với Hoài Trông đến, cậu mới có thể không nhìn anh ấy nữa. Vì cậu không muốn người khác nhìn thấy anh, cậu ích kỉ muốn giấu anh cho riêng mình.

Tình yêu, vốn dĩ bản chất của nó có chứa ích kỉ. Nhưng với Hoài Trông, đây là tình yêu sao?

Thời gian 5 tiết buổi chiều cũng đã kết thúc. Mọi người trong phòng học nhanh chóng rời khỏi vể nhà, Hoài Trông hôm nay được phân công lau bảng và dẹp sổ đầu bài nên là người cuối cùng ở trong phòng. Cậu đang định lau bảng thì phát hiện ngoài cậu ra còn có một người, mới phát hiện đó là Thảo Nhi: “Thảo Nhi, sao cậu còn chưa về?”

Thảo Nhi nhẹ cười: “Ở lại phụ cậu một chút.” Nói xong cũng không chờ gì, đi tới cầm một cái đồ lau bảng: “Cậu lau bên kia, tớ lau bên này cho, như vậy sẽ nhanh hơn.”

Hoài Trông cảm kích: “Cảm ơn cậu, nhưng mà chuyện này cũng nhanh mà.”

Cũng không thể cản được cô ta: “Hai người sẽ nhanh hơn.”

Lúc này ở bên ngoài cửa, một người thanh niên để hai tay trong túi quần, khuôn mặt lạnh như băng đi tới gần Hoài Trông. Hoài Trông lại cảm thán, cũng đâu phải là đi catwalk, có cần phải đẹp đến vậy không?!

Phương Nam rút một tay ra, đoạt lấy đồ lau bảng từ trong tay Hoài Trông, thật nhanh lau xong hết cái bảng. Hoài Trông còn đang bất ngờ thì anh nói với cô gái: “Sổ đầu bài này nhờ em mang lên văn phòng giúp Trông nhé! Cảm ơn em.”

Thế là Hoài Trông bị kéo đi ra khỏi phòng. Với tốc độ và phương thức kéo như vậy Hoài Trông cũng đã trải qua rồi nên phối hợp bước chân rất nhịp nhàng để không bị té. Sau khi đi xuống tới sân trường cậu mới được thả ra. Cậu hỏi: “Thầy sao thế? Hôm nay ngày em trực mà để bạn ấy như vậy thật không được. Em phải trở lại. Thầy chờ…”

Cậu chưa nói xong đã bị cắt. Phương Nam cởi cặp của mình ra đưa cho Hoài Trông: “Đứng đây chờ anh đi lấy xe.”

“Nhưng em cũng phải đi lấy xe mà.”

“Anh chở nhóc đi uống nước.” Khuôn mặt lạnh khi nãy đã biến mất.

“Vậy còn xe em thì sao?”

“Chút nữa anh chở trở lại trường rồi lấy.”

“Nhưng…”

“Cùng lắm anh chở nhóc về nhà luôn.” Anh nhướng mắt về phía chiếc cặp. Hoài Trông không hiểu lắm, phân tích thật nhanh rồi cuối cùng đưa cặp của Phương Nam ra ý trả lại cho anh. Phương Nam cắn răng, cốc nhẹ đầu Hoài Trông một cái: “Ý anh bảo là nhóc mở cặp lấy chìa khóa và thẻ xe cho anh. Không có mấy thứ đó làm sao lấy xe được.”

Hoài Trông ăn đau nhăn mặt lại: “Sao thầy không tự mình lấy đi chứ!!” Nói là nói như thế nhưng vẫn mà làm theo: “Thầy để ở đâu?”

“Ngăn ngoài.”

Đợi khi Phương Nam đã đi khỏi hẳn, Hoài Trông mới không nén được tò mò mà mở xem cặp của Phương Nam có gì trong đó. Cậu tự biện minh hành động của mình cũng không xấu xa, cũng đâu phải ăn trộm, chỉ là xem thử có gì thôi mà. Cậu mở cặp của thầy ấy ra, phát hiện thấy trong cặp có một tấm hình. Cậu cầm lên nhìn. Đây chẳng phải là thầy ấy sao? Lúc này là lúc mấy tuổi thế? Cái này người ta nói là đẹp trai từ bé nè! Hoài Trông mỉm cười, vuốt vuốt mặt của thầy ấy trong tấm hình, sau đó lấy nó bỏ vào cặp của mình. Chắc không bị phát hiện đâu nhỉ? Mà mình chỉ mượn thôi cũng không phải ăn cắp, khi nào bị phát hiện thì trả lại cũng được.

Ngồi đằng sau, Hoài Trông lựa chọn lúc can đảm nhất, cố gắng làm vẻ bình thường nhất có thể: “Chúng ta đi uống nước ở đâu vậy thầy?” Rốt cục cũng không hẳn là điều cậu muốn hỏi nhất.

“Chút nữa sẽ biết.” Phương Nam cũng nhận ra có gì đó không ổn: “Em có chuyện gì muốn hỏi sao?”

Thế mà lại bị phát hiện. Hoài Trông tới nước này cũng hỏi luôn: “Thầy để em cầm cặp của thầy, thầy không sợ sao?”

Xe đột nhiên dừng lại, Hoài Trông bất ngờ không kịp phản ứng, theo quán tính bổ nhào về đằng trước. Phương Nam làm giọng đầy đáng sợ: “Không lẽ em ăn cắp của anh thứ gì sao?!”

Không lẽ bị phát hiện rồi sao? Cậu sợ hãi, lo lắng: “Em, em…”

Tiếng cười của Phương Nam vang lên: “Được rồi, giỡn thôi chứ anh tin tưởng nhóc mà.”

Hoài Trông nhém chút không đánh mà khai, có tật giật mình, thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu lại chú ý tới một vấn đề: “Thầy tin tưởng em sao?”

“Ừm, tin tưởng rất nhiều.” Anh lại khởi động xe.

“Rất nhiều là bao nhiêu?”

“99,9 phần trăm.”

Hoài Trông hỏi tiếp: “Cao thế sao? Vậy tại sao không 100 phần trăm luôn đi.”

“Không phải không có gì là tuyệt đối cả sao?”

“Dạ, thầy nói đúng rồi. Thầy tin em nhiều như vậy là đúng đắn rồi. Em là ai chứ? Con ngoan trò giỏi thế cơ mà.” Nhưng em xin lỗi, lại để 0,1 phần trăm hiếm hoi đó xảy ra rồi. Nhưng em hứa khi nào bị phát hiện em sẽ trả lại cho thầy. Dù sao người ta gọi cái này là ăn cắp có văn minh và có tình cảm. Đương nhiên là mấy câu sao cậu không nói ra thành lời.

Nhưng Hoài Trông vẫn là nhột nhột trong lòng: “Thế nếu như em có gì đó giấu thầy thì sao? Ý em là nếu bị thầy phát hiện em, em lấy thứ gì đó của thầy thì thầy sẽ…”

“Hoài Trông.”

“Dạ?”

“Nhóc lấy gì đó của anh rồi đúng không?”

Hoài Trông đỏ mặt, ấp úng: “Làm, làm gì có.”

“Thật không? Nhưng mà cũng không sao. Vì đồ của anh cũng là của em mà.”

Hoài Trông bất ngờ: “Từ bao giờ mà đồ của anh là đồ của em chứ?”

“Từ bây giờ!”

“Vì sao?”

“Không vì sao.”

“Tại sao lại không vì sao?”

“Tại vì không có tại sao lại không vì sao.”

“Thầy muốn em động thủ sao?!” Hoài Trông tức muốn chết, giương nanh múa vuốt nhưng mà lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng.