Từ xa tít tắp mà tôi đã nghe thấy tiếng ồn ào trong sân.
Tôi vừa bước tới thì đã nhìn thấy Trương Cường mặt lo lắng đứng ở cửa ngó Đông ngó Tây. Vừa nhìn thấy tôi, anh ta cứ như nhìn thấy người thân. Anh ta gạt đám người kia ra lao tới đón tôi. "Đại sư, đại sư tới rồi!" Nói xong câu này, anh ta không nói tiếp mà kéo tôi một mạch vào trong sân. Sau khi kéo tôi vào bên trong, Trương Cường vội vã đóng cửa lại. Vừa vào bên trong tôi đã thấy cảnh vợ anh ta đang lăn lộn, khóc lóc om sòm. Bốn góc sân cũng bị đào lên, tạo thành bốn cái hố lớn. Những người túm tụm bên ngoài kia nghe thấy tiếng khóc lóc chửi mắng của vợ anh ta nên mới kéo đến xem. "Chúng mày sẽ không được chết tử tế đâu! Không để bọn tao yên thì chúng mày cũng đừng hòng được yên thân!" "Dám đào nhà của bọn tao lên, hệt như thằng trời đánh kia! Một lũ súc sinh, chúng mày không được chết toàn thây!" Vợ Trương Cường như thể gặp chuyện gì đó vô cùng đau lòng, ngồi trên mặt đất giãy đành đạch, gào khóc chói cả tai. Trương Cường sợ hãi núp bên cạnh tôi. Anh ta lúc này không dám lại gần vợ mình, còn những người anh ta thuê tới đào sân cũng co rúm lại ở góc tường. "Đại sư, vợ tôi bị làm sao vậy? Tôi chẳng hiểu cô ấy đang nói cái gì nữa!" Tôi chẳng có tâm trạng lo chuyện vợ anh ta mà nhìn vào mấy cái hố đất ở góc sân. "Các anh có đào được gì không?" Vừa nghe tôi hỏi xong, Trương Cường gật đầu như bổ củi. "Đào thấy rồi, đào thấy rồi! Mỗi góc sân đều đào được một ít xương". "Xương gì?" "Cái... cái đó tôi còn chưa nhìn kỹ. Vừa đào thấy xương là ai nấy sợ xanh mặt. Cho nên... cho nên không dám đào sâu thêm". Trương Cường ấp úng đáp. Con người nhiều khi đều chọn cách chạy trốn nỗi sợ của bản thân mình như vậy đó. Họ cho rằng chỉ cần trong đầu không nghĩ như vậy thì thứ đáng sợ kia cũng sẽ không phải sự thật. Mặt tôi nghiêm lại. "Trương Cường, nói thẳng với anh, lần này anh gặp rắc rối lớn rồi". "Thứ mà anh đào được trong cái sân này là xương người chứ chẳng phải thứ gì khác. Năm xưa có người chôn bốn cái xác trong sân nhà này. Có điều bốn người này đều chết oan, oán khí ngút trời, lại bị người không hiểu phong thủy tùy tiện chôn ở đây. Kết quả là hình thành nên sát khí cực hung, gọi là Tứ Quỷ Đài Quan (bốn con quỷ khiêng quan tài)". Nói đến đây, tôi chỉ vào người phụ nữ đang ngồi giữa sân kêu khóc om sòm kia. "Vợ anh sớm đã mất mạng rồi, hiện giờ một trong bốn con quỷ kia đang nhập vào xác cô ấy". Tôi vừa nói dứt lời, Trương Cường bàng hoàng ngã phịch xuống đất. "Hiện giờ cả nhà anh đã bước vào cái "quan tài" này rồi, bốn con quỷ kia đã khiêng nó lên. Chúng quyết tâm phải đem được hết người nhà anh đi mới thôi". Nghe đến đây thì Trương Cường đã kinh hãi tới độ không thốt nên lời. Còn những người công nhân đang đứng trong sân nghe tôi nói cũng sợ xanh mặt. "Anh định hại chết chúng tôi à, công việc như thế này mà cũng bảo chúng tôi tới làm, lương tâm anh bị chó tha mất à!" "Đáng đời cả nhà anh đen đủi!" Đám người đó đều là người thô lỗ cọc cằn, vốn đã cảm thấy đào được xương người là điềm xui rồi. Bây giờ nghe thêm trong cái sân này có người chết, lại còn có sát khí thì bọn họ bắt đầu điên tiết chửi mắng. Có điều mắng thì mắng chứ giờ bọn họ không dám động tay chân với Trương Cường. Hiện giờ căn nhà này quỷ quái như vậy, đừng nói là Trương Cường, đến một bông hoa bọn họ cũng không dám động vào. Sau khi mắng chửi xong, mấy người họ ném cuốc xẻng, thi nhau chạy khỏi căn nhà. Khi trong sân chỉ còn ba người: tôi, Trương Cường và vợ anh ta thì Trương Cường mới dần hoàn hồn. Anh ta ngồi trên mặt đất, bám lấy ống quần tôi. "Đại sư, đại sư, cầu xin đại sư đừng bỏ tôi lại đây một mình. Cứu tôi với! Cầu xin đại sư cứu tôi với!" Trương Cường khóc nấc lên, vội vã cầu xin tôi cứu anh ta. Nhưng tôi chợt phát hiện từ khi đến đây, hình như trong nhà này vẫn thiếu một người. Trước đó Trương Cường nói nhà anh ta có ba người, còn một cô con gái nữa. Giờ trong sân nhà anh ta loạn cào cào lên thế này, vậy mà con gái anh ta vẫn chưa hề xuất hiện? "Trương Cường, con gái anh đâu?" Tôi có một dự cảm không lành. "Tôi... tôi đã đưa nó ra ngoài rồi". Đưa ra ngoài? Tôi nhìn Trương Cường, vì sợ hãi nên trán anh ta toát mồ hôi lạnh. Trong mắt anh ta, tôi không những nhìn thấy sự sợ hãi mà còn nhìn thấy sự chột dạ. Trực giác nói với tôi rằng Trương Cường nhất định đang nói dối. "Anh phải biết rằng hung khí này có thể hóa giải được hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào mức độ hợp tác của anh". "Nếu anh giấu tôi chuyện gì thì đến lúc tôi làm phép có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu vậy thì tôi cũng không thể đảm bảo anh có toàn mạng hay không". Tôi nói câu này chỉ để lừa anh ta nói ra sự thật. Có điều chiêu này vô cùng hiệu nghiệm, Trương Cường sợ chết nên chẳng mấy chốc đã phun ra chân tướng. "Đó... đó vốn không phải là con gái tôi..." "Con gái tôi vốn thông minh nhanh nhẹn, hoạt bát đáng yêu. Thế nhưng, kể từ khi chúng tôi nghe thấy tiếng trẻ con chơi đùa trong sân thì con bé đã hoàn toàn thay đổi". Trương Cường gục đầu xuống, vẻ mặt suy sụp, chỉ có hai tay vẫn túm chặt lấy ống quần tôi không buông. "Tôi cảm thấy nó như biến thành một đứa trẻ khác, càng ngày tôi càng không hiểu nổi hành động và lời nói của nó. Có lúc nó nhìn vào cái sân không người, cất tiếng gọi bố, gọi mẹ". "Tôi... tôi thực sự quá sợ hãi, cho nên..." Nói đến đây, Trương Cường không thể mở miệng nói tiếp được nữa, ấp a ấp úng. "Nên anh giết con bé?" Mắt tôi sáng lên như đuốc, mặt nghiêm lại cúi đầu nhìn anh ta rồi nói nhỏ. Trong lòng tôi trăm nghìn lần hy vọng câu trả lời của anh ta sẽ là "không phải". Nhưng cuối cùng tôi lại phải thất vọng. Trương Cường không dám nhìn vào mắt tôi, chỉ chột dạ gật gật đầu. Trong đầu tôi như có một tiếng nổ long trời lở đất. Hổ dữ còn không ăn thịt con, mặc dù con gái anh ta bị quỷ dữ nhập vào nhưng sao anh ta có thể tự tay giết con gái mình được chứ! Sao anh ta nỡ lòng làm vậy?" "Anh chôn xác cô bé ở đâu?" Tôi nghiến răng rít lên từng chữ. Trương Cường chột dạ giơ tay chỉ vào bên trong căn nhà. "Tôi... tôi sợ người khác phát hiện ra nên đã chôn con bé ở nền đất bên dưới chiếc giường trong phòng ngủ của nó". Lúc này tôi chỉ hận một nỗi không thể cho Trương Cường một cú đấm vào mặt. Mặc dù lúc này tôi chưa thể biết chắc khi đó con gái anh ta đã bị đám quỷ kia lấy mạng chưa, nhưng giờ phút này tôi chỉ cảm thấy Trương Cường vô cùng đáng chết. Mà tình hình lúc này còn nghiêm trọng hơn tôi tưởng rất nhiều. Thế Tứ Quỷ Đài Quan ban nãy giờ đã biến thành Ngũ Quỷ Đài Quan! Năm con quỷ khiêng quan tài thì đến âm binh cũng phải tránh đường. Bởi vì tôi là người bảo Trương Cường đào bốn góc vườn lên nên oán khí của đám quỷ này giờ đã dồn hết lên người tôi. Cho dù tôi có muốn bỏ mặc Trương Cường sống chết không quản cũng không được nữa rồi vì năm con quỷ này chắc chắn sẽ không để tôi rời khỏi đây. Nói cách khác, giờ chính tôi cũng đã nằm trong chiếc "quan tài" này.