Ngũ quỷ này so với Ngũ quỷ mà tôi dùng để khóa hồn phách Vương Dương lúc trước cũng có điểm khác biệt.
Bởi những người chết oan sẽ không được vào vòng luân hồi. Đặc biệt là những người chết thảm, trong lòng có nhiều oán hận càng dễ thành ác quỷ. Hiện giờ nhìn bốn cái hố trong sân, tôi đã đoán ra bốn bộ xương ở đây có lẽ chính là gia đình bốn người mà ông cụ ở chỗ đánh cờ kể với tôi. Không biết tại sao chỉ trong một đêm mà bốn người nhà này chết thảm, sau đó bị người ta đem chôn cất qua loa ở bốn góc sân. Oán khí lâu ngày không tan nên trở thành tà khí. Chỉ cần có người vào đây ở thì những quỷ hồn này sẽ giày vò người đó đến chết mới hả dạ. Sau khi mấy người công nhân đào hố đi khỏi, người phụ nữ ngồi giữa sân khóc lóc kêu gào cũng dần dừng lại. Cô ta ngồi đó, ánh mắt âm hiểm nhìn tôi và Trương Cường, sau đó đột nhiên chỉ về phía Trương Cường. "Mày cũng giống như thằng súc sinh kia, lòng dạ ác độc, không có nhân tính. Nó giết vợ, mày cũng giết vợ, cho nên tao sẽ lột da rút gân mày. Tao sẽ cho mày chết không toàn thây!" Người phụ nữ kia nói bằng giọng vô cùng đáng sợ khiến Trương Cường rên lên một tiếng, sau đó tè luôn ra quần. Có điều lúc này tôi cũng thấy khâm phục Trương Cường, khát vọng sống của anh ta quá mãnh liệt. Trong tình cảnh đáng sợ thế này mà anh ta vẫn chưa ngất. "Oan có đầu nợ có chủ, mặc dù Trương Cường có tội nhưng tội nghiệt của anh ta cũng do các người gây nên. Cô nên đi tìm người hại cô mới phải chứ không phải đi làm hại những người vô tội". Tôi nhìn thẳng vào nữ quỷ kia, xem ra đây là con quỷ có oán niệm mạnh nhất. Ban ngày ban mặt mà cô ta dám chạy ra ngoài tác oai tác quái thế này. "Người hại tao? Người hại tao chết từ lâu rồi. Ở kia kìa!" Nói rồi cô ta chỉ vào cái hố ở góc phía Đông Nam. "Bọn đàn ông toàn lũ đáng chết! Bản thân vô dụng nhưng lại oán trách, trút giận lên người phụ nữ". Nữ quỷ cười âm hiểm. "Hắn ta rước một đống nợ không trả nổi, bị bọn đòi nợ truy đuổi. Sau đó hắn về nhà đánh tao, chỉ vì tao quá đau đớn nên cãi lại một câu, thế là hắn đánh tao đến chết, sau đó bóp chết cả hai đứa con của tao". "Mày nói xem thế có còn là người không?" Giọng người phụ nữ như tiếng máy móc, không hề có chút cảm xúc nào. Nhưng tôi lại nghe ra trong đó là sự bi thương và tuyệt vọng đến cùng cực. "Tao đã làm gì sai? Con tao làm gì sai? Cho dù nó tự sát thì cũng không đủ đền tội!" Cuối cùng tôi cũng biết tại sao ông cụ đánh cờ lại nói gia đình này chuyển đi rất đột ngột, không biết từ lúc nào. Hóa ra người đàn ông kia đã giết cả gia đình rồi tự sát. Còn một ông cụ cũng ở cùng bọn họ trong căn nhà này nhưng không biết vì lý do gì đã tránh được tai họa này. Sau khi bốn người kia chết, ông ấy vội vã chôn mấy cái xác này trong sân. Vậy là vô tình, ông cụ kia đã biến căn nhà này thành một mảnh đất chết. "Tao hận, tao hận tất cả chúng mày, cho nên chúng mày đều phải chết!" Rõ ràng chấp niệm trong lòng nữ quỷ này quá lớn, có nói đạo lý với cô ta cũng vô ích. Hơn nữa nếu chưa đạt được mục đích, cô ta chắc chắn sẽ không dừng tay. "Hôm nay sẽ là ngày giỗ của chúng mày!" Cô ta lạnh lùng nói một câu, sau đó đột nhiên mắt trợn lên toàn lòng trắng, ngã vật ra sân. Chỉ một lát sau, một mùi hôi thối bốc lên từ người phụ nữ kia. "Đại, đại sư, cô ta đi rồi sao?" Thấy nữ quỷ đã đi khỏi, Trương Cường không hề lo lắng cho vợ mình mà chỉ quan tâm xem có phải nữ quỷ kia đã tha cho anh ta hay không". "Tạm thời đi rồi". Giọng tôi trầm xuống, xem ra đêm nay sẽ là một đêm khó khăn. "Đại sư, vậy giờ chúng ta mau đi đốt xương cốt của họ. Như vậy có hóa giải được không?" Trương Cường mặt đầy hy vọng nhìn tôi hỏi. Tôi lắc đầu. "Thế phong thủy chết chóc này đã thành hình rồi, cho dù anh có đập nát căn nhà này, đốt xương cốt của họ thì cũng không hóa giải được. Dù anh có chạy tới chân trời góc bể thì kết cục vẫn như vậy, đều phải chết". Nét mặt tôi cũng vô cùng khó coi. "Vậy phải làm thế nào? Tôi không muốn chết, đại sư à tôi không muốn chết! Cứu tôi với! Đại sư không thể để mặc tôi chết như vậy!" Trương Cường quỳ trên mặt đất dập đầu liên tục đến nỗi trán chảy máu. Tôi bất lực thở dài. "Cho dù tôi muốn mặc kệ anh thì cũng không kịp nữa rồi. Giờ tôi cũng giống như anh, chúng ta đều đang ngồi trên một con thuyền đang chìm". Thực ra tôi cũng không biết cách hóa giải thế phong thủy chết người này. Ác quỷ vốn đã không thể vào vòng luân hồi nên sẵn sàng giết người. Sự liều lĩnh bất chấp của chúng khiến cả ông trời cũng phải bó tay. Giờ chỉ còn cánh đọ sức với chúng mà thôi. Chỉ cần vào ngày chúng khiêng quan tài tôi có thể cầm cự được thì nói không chừng sẽ có đường sống. Trương Cường này chỉ là người trần mắt thịt, nếu để mặc anh ta thì anh ta chỉ còn nước chết. Cho nên tôi đành nghĩ cách phong ấn anh ta lại. Còn về bản thân mình, giờ tôi cũng chỉ có thể đặt cược, cược rằng Tiên bảo hộ trên người sẽ bảo vệ tôi! Hiện giờ đang là buổi trưa, mặt trời lên cao nhất, là thời điểm dương khí mạnh nhất trong ngày nên Ngũ quỷ mới lánh đi. Nhân lúc này, tôi dặn Trương Cường lập tức đi chuẩn bị. Tôi dặn anh ta chuẩn bị một cái vại đựng nước lớn có thể chứa vừa một người. "Tại sao đối phó với quỷ lại cần dùng vại nước? Cái nhỏ chút có được không? Một cái vại nước lớn như vậy không rẻ đâu". Vào thời khắc quan trọng thế này rồi mà Trương Cường vẫn còn keo kiệt. Tôi hận một nỗi không thể thay Ngũ quỷ kia xử lý anh ta. "Một câu thôi, muốn sống hay chết?" "Muốn sống, muốn sống". Tôi lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta. Chiếc vại này mua về để bảo vệ anh ta. Nếu Trương Cường không muốn mua thì tôi lại càng rảnh nợ. "Đêm nay anh sẽ nấp trong chiếc vại đó, anh thích mua to hay bé thì tùy anh, không phải việc của tôi". Tôi nói xong lập tức quay người đi thẳng. Vốn còn định bảo anh ta mua thêm mấy thứ nữa, nhưng giờ thấy dáng vẻ keo kiệt của anh ta, tôi lại không yên tâm. Tôi tới Vọng Tiên Các mua mấy thứ bùa chú, giá cắm nến, tiền âm, đàn tế và vài thứ linh tinh khác. Sau đó tôi lại tới chỗ cây cầu tìm ông cụ Tôn. Nghe nói tôi gặp phải Ngũ Quỷ Đài Quan thì ông cụ hít một hơi lạnh. "Nhóc con, sao cậu đi tới đâu là gây rắc rối tới đó vậy? Chuyện như vậy mà cậu cũng dính vào được. Nhưng lần này tôi quả thực lực bất tòng tâm, dù tôi có tới thì cũng chỉ thêm một cái mạng chứ không giúp được gì cho cậu". Nói rồi ông cụ Tôn nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm như nhìn một người chết rồi. Tâm trạng tôi lại càng trùng xuống. "Lần này tôi cũng không định nhờ ông cùng đi nộp mạng, tôi chỉ muốn mượn ông hai món pháp khí hữu dụng mà thôi". Tôi ngại ngùng nói ra nguyện vọng của mình, thực ra tôi vẫn nhớ ông cụ Tôn có một thanh kiếm ngô đồng. Nếu có được bảo bối này thì khả năng sống sót của tôi sẽ cao hơn một chút. "Tôi biết cậu muốn gì rồi, không phải tôi không muốn cho cậu mượn mà thực sự thanh kiếm đó đã hỏng rồi. Nếu không thì cậu nghĩ lần trước tôi dùng cái gì để đối phó với Miêu quỷ?" Ông cụ Tôn như đọc được suy nghĩ của tôi, ông cụ nhún vai tỏ vẻ tiếc nuối. Nghe xong tôi suýt thì bật khóc. "Vậy ông còn món bảo bối nào khác không?'' Tôi ôm tia hy vọng cuối cùng nhìn ông cụ Tôn hỏi. "Không còn, lần đầu đối phó với Miêu quỷ tôi đã dùng mọi món pháp khí của mình rồi. Mấy thứ bị hỏng đó còn chưa kịp làm lại cái mới nữa". Ông cụ Tôn thõng tay xuống, dáng vẻ lực bất tòng tâm...