Tôi đang mải mê suy nghĩ không biết hồn ma kia định có ý đồ gì nên không để ý thấy Liễu Nguyệt Như đi trước tôi đột nhiên dừng lại.
Chúng tôi vốn không cách xa nhau lắm nên đợi khi tôi phản ứng lại thì đã ngã lên cả người cô. Thấy Nguyệt Như lảo đảo vì bị tôi đụng trúng nên tôi vội vàng đỡ cô. “Xin…” “Xin lỗi”. Tôi định lên tiếng thì Liễu Nguyệt Như đã xin lỗi tôi trước. Tôi ngây người, nhất thời không hiểu ý cô. “Trương Ly, tôi không nên nghi ngờ anh…” Hình như cảm thấy ngại nên Liễu Nguyệt Như chỉ cúi đầu chứ không quay người lại. “Ờ, cô nói khi nãy ấy à, tôi chẳng nhớ nữa rồi”. Lời xin lỗi nhẹ nhàng của cô khiến những bực dọc trong người tôi lập tức biến mất. Tôi không khỏi có thêm thiện cảm với cô. Liễu Nguyệt Như không bạc tình như bố mẹ cô mà ngược lại khá đáng yêu, đơn thuần. Tôi đang suy nghĩ thì bỗng dưới nhà có tiếng huyên náo vang lên. “Anh cảnh sát, các anh phải điều tra cho kỹ để bắt kẻ xấu xa kia đưa ra công lý, dám chôn thi thể ở đây, chẳng phải là gieo họa hại người sao?” Liễu Chấn Quốc gầm lên. Tôi bỗng chột dạ. Mới có một lúc mà cái ông già đó đã báo cảnh sát rồi! Có lẽ nghe thấy có án mạng nên cảnh sát cho rằng vụ việc nghiêm trọng. Lúc này trong sân đã đứng đầy những người làm nghiệp vụ chuyên môn. “Chuyện gì vậy?” Hành động tự tiện của Liễu Chấn Quốc khiến tôi khó chịu. Người chết hồn đi, sau đó được dẫn nhập luân hồi. Nhưng người chết yểu, nghiệp lực chưa đủ nên hồn mới không vào luân hồi mà cần tu đủ mới có thể đầu thai chuyển thế. Hồn ma như vậy thường nằm trong xác thịt ở cạnh mình, như vậy thần thức sẽ không tiêu tan. Nếu không sẽ trở thành cô hồn dã quỷ. Nếu bây giờ những thi thể đó bị đưa đi thì hồn thể của ma nữ kia cũng sẽ rời đi theo. Vậy sao tôi có thể tìm được chân tướng từ miệng cô ta chứ? Thấy tôi chất vấn, Liễu Chấn Quốc bèn bước tới, kích động nắm tay tôi, ông ta không còn vẻ ngông cuồng như trước đó nữa. “Nhà họ Trương đúng là lớp lớp nhân tài, ông nội cậu tài giỏi thông thiên, không ngờ đến cháu trai mới ít tuổi mà cũng giỏi giang xuất chúng như vậy. Đúng là có xác người dưới gốc hòe thật đấy!” Bộ dạng khoa trương của Liễu Chấn Quốc nhìn không khác gì như đang diễn kịch khiến tôi chau mày. “Đừng nói nhảm nữa, tôi hỏi ông, tại sao lại tự ý báo cảnh sát?” Tôi vốn chẳng có thiện cảm gì với Liễu Chấn Quốc, giờ ông ta tự ý làm vậy khiến tôi càng tức hơn. “Cháu trai nhà họ Trương, cậu hỏi không đúng rồi. Chuyện phá án nên giao lại cho cảnh sát xử lý. Lẽ nào cậu bắt tôi đi đào xác sao? Chuyện này, tôi đâu cần phải thương lượng với cậu chứ”. Liễu Chấn Quốc ra vẻ thông thạo. “Tôi đã hứa sẽ giúp ông diệt tà, đương nhiên là tôi có cách xử lý thỏa đáng. Nói cho cùng thì ông vẫn không tin tôi”. Tôi cười lạnh lùng. Chút suy nghĩ của Liễu Chấn Quốc mà tôi lại không nhìn thấu à? Đây chẳng phải là lợi dụng xong rồi thì qua cầu rút ván sao. “Trương Ly, cậu vẫn còn trẻ quá, có những chuyện tôi không muốn nói trắng ra với cậu. Nhưng riêng chuyện kết hôn với Nguyệt Như, tôi thấy cậu không nên cho là thật”. Vừa nói ông ta vừa chỉ trỏ bốn phía. “Cậu nhìn hôm nay mọi thứ đang loạn cả lên, tôi cũng chẳng thể giữ cậu được. Hay là cậu cứ về đi, đợi tôi giải quyết xong thì tôi đích thân tới tận nhà cảm tạ cậu”. Đích thân tới tận nhà cảm tạ sao? Chỉ sợ rằng lúc đó ông lại tìm chỗ mà trốn thôi. “Sao thế, vừa rồi chính các người hứa sẽ cùng tôi về thôn để tổ chức tiệc rượu, sao mà nuốt lời nhanh vậy?” Thấy tôi ương ngạnh, Vương Thúy Diễm đang quấn băng trên đầu cũng lao tới góp vui. “Không phải chúng tôi lật kèo, nhưng Nguyệt Như vẫn đang là sinh viên. Mặc dù nói rằng cùng cậu về nhà tổ chức tiệc nhưng chỉ là hình thức thôi. Nếu để truyền ra ngoài thì danh tiếng của nó sẽ không hay chút nào”. Kẻ khua chiêng người gõ chống, đúng là một bọn vô lại. Đến ngay cả Liễu Nguyệt Như đứng sau tôi cũng không chịu nổi nữa. “Bố mẹ, sao hai người lại có thể nói như vậy được? Lúc trước chúng ta đã cầu xin Trương Ly nên anh ấy mới ở lại. Giờ hai người lại định qua cầu rút ván, thật quá đáng!” “Con thì biết cái gì! Bố mẹ làm vậy không phải vì tốt cho cậu ta sao!” Vương Thúy Diễm tức giận kéo con gái ra phía sau mình, sợ ở gần tôi quá lại bị tôi làm hư người. “Cháu trai nhà họ Trương, đã nói rõ như vậy rồi thì chuyện của nhà chúng tôi không còn liên quan gì tới cậu nữa, cậu xem…” Liễu Chấn Quốc lộ nguyên hình, không làm ra vẻ nữa mà đuổi khách luôn. Chỉ có điều ông ta chưa nói xong thì đã bị một viên cảnh sát ở phía sau cắt ngang lời. “Ông là người báo cảnh sát à, không phải trong điện thoại nói có ba người sao? Vừa rồi chúng tôi đã lật tung sân sau rồi, chỉ tìm thấy có một thi thể thôi, ông giải thích đi?” Đối phương khôi ngô tuấn tú, đôi mắt ánh lên vẻ tinh anh, đúng là hình mẫu lý tưởng của một cảnh sát có khí chất. Tôi nhìn xung quanh, quả nhiên, không biết hồn mà kia đã đi đâu mất rồi. Từ xưa đến nay chính và tà luôn không đội trời chung. Những thứ mà tà ma sợ nhất là chính khí. Bây giờ trong nhà đã bị chính khí xông vào, vậy thì hồn thể của ma nữ kia có giữ được hay không sẽ rất khó nói. Tôi thở dài. Tôi vốn còn định dùng phương pháp câu hồn để ép hồn ma kia ở lại đây. Giờ xem ra cũng bó tay rồi. “Chỉ, chỉ có một thi thể thôi sao? Không thể nào? Chính cô ta nói là nhà ba người đều bị giết và chôn ở sân sau mà”. “Cô ta? Cô ta là ai? Nói với ông khi nào?” Ánh mắt viên cảnh sát kia sắc lẹm, nhìn Liễu Chấn Quốc với vẻ kỳ lạ. “Điều này…” Lúc này thì Liễu Chấn Quốc đã hoàn toàn đơ người. Lẽ nào ông ta lại nói ra là ma nữ đó nhập vào vợ mình và nói cho ông ta biết sao? Người khác tin hay không là chuyện khác, chỉ e rằng tới khi đó cảnh sát lại cho bọn họ vào diện tình nghi rồi bắt đi cũng nên! Trong lúc cấp bách, Liễu Chấn Quốc đành dày mặt nhìn tôi cầu xin.. “Nhìn tôi làm gì? Không phải ông nói chuyện nhà ông không liên quan gì tới tôi sao?” Tôi cười lạnh lùng. “Cháu trai nhà họ Trương à…” Thấy ánh mắt sắc lẹm của đối phương, Liễu Chấn Quốc toát mồ hôi hột. “Tôi giúp ông không phải là điều không thể nhưng phải cam kết rõ ràng”. Tôi đã hiểu ra, đối phó với loại con buôn giảo hoạt như Liễu Chấn Quốc thì nói xuông chẳng có tác dụng gì. Rồi tôi quay qua nhìn cảnh sát. “Chào anh, tôi định hỏi khi anh đào thi thể có phát hiện ra đất mới không?” Nghe thấy tôi hỏi vậy, đối phương sững sờ, có phần kinh ngạc. Nhưng nhìn cách tôi ăn mặc thì anh ta gật đầu. “Đúng là dưới gốc hòe có dấu vết đào đất”. Sau khi nhận được câu trả lời thì tôi càng khẳng định suy đoán của mình là đúng. Nhận được cam kết, tôi bèn đưa một đám người lên phòng tắm tầng hai. Tôi chỉ vào chiếc đèn thủy tinh trên nóc. “Nếu tôi đoán không nhầm thì hai thi thể hoặc là tro cốt của hai thi thể đó nằm trên nóc phòng này”. Trước đó tôi đã mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại không nói ra được. Cảnh sát vừa đề cập tới là tôi đã biết ngay không ổn ở đâu. Hồn ma kia nói thi thể bố mẹ mình bị chôn ở sân sau. Nhưng nếu đều là chết yểu thì tại sao ở đây lại chỉ có hồn thể của cô gái đó. Quan sát sát khí của sát huyệt thì chắc chắn là không phải được hình thành từ một hồn thể. Kết hợp với bố cục phong thủy trên nóc căn phòng này thì có lẽ là còn một hộp tro cốt nữa.