Và thế là nóc nhà tắm được phá ra.
Đúng như những gì tôi dự đoán, bên trên nóc nhà hình vuông là một chiếc hộp tro cốt cao cỡ nửa người. “Mẹ kiếp, sao ở đây lại có thể loại này chứ!” Nhìn thấy hộp tro cốt, Liễu Chấn Quốc và Vương Thúy Diễm tái mặt. Ông ta bèn chửi thề. Liễu Nguyệt Như tái mặt, suýt ngất lịm. Tôi im lặng nhìn cái hộp, trong lòng nặng trĩu. Mặc dù tôi cũng chưa nhìn thấy nhiều loại hộp tro cốt, nhưng cái này có vẻ to hơn bình thường. Điều kỳ lạ nhất là bốn góc của chiếc hộp được khóa bằng dây xích và dùng ổ khóa vàng khóa lại. “Lẽ nào bên trong chiếc hộp này có khóa thứ gì khác sao?” Tôi cẩn thận tới gần, dùng ngón tay quẹt lên nắp hộp. Chỉ có một lớp bụi mỏng. Từ đó có thể khẳng định, chiếc hộp mới được đặt vào đây chưa lâu. Do tro cốt đơn thuần không có gì, không có giá trị nghiên cứu khoa học, nên sau khi xem xét thì chiếc hộp tạm thời được giữ lại dưới sự thỉnh cầu của tôi. Tôi cẩn thận quan sát chiếc hộp. Nhìn nó trông bụi bặm không có gì đặc biệt, nhưng xem kỹ thì phát hiện ra xung quanh còn được khắc họa tiết mờ. Những họa tiết đó hình như là phù văn. “Xem ra bên trong khóa thứ gì đó ghê gớm lắm”. Do dự một lát, tôi vẫn quyết định mở ra xem. Để đề phòng bất trắc, tôi bảo những người khác rời khỏi nhà tắm. Đợi khi tất cả mọi người đều lùi ra, tôi ngồi khoanh chân, từ từ đưa tay về phía ổ khóa vàng. Khóa vàng trông tinh tế nhưng chỉ là hàng độ nên khẽ dùng lực là gãy. Để tránh hít phải khí âm, tôi nín thở rồi mới khẽ mở ra. Một luồng khí âm lướt qua. Tôi sững sờ khi nhìn vào bên trong. Trên lớp tro cốt màu trắng xám còn có một hình nộm bện bằng cỏ, hơn nữa có một chiếc kim đâm thẳng vào đầu của hình nộm này. Xung quanh có bảy chiếc đinh bằng gỗ tạo thành một bố cục kỳ lại khiến hình nộm này bị mắc kẹt chính giữa. Tôi từng nhìn thấy bố cục như này trong cuốn Thiên Địa kinh do ông nội để lại. Thất sát tỏa hồn trận! Tôi bỗng thấy ớn lạnh. Đây là một trận pháp vô cùng ác độc. Thất sát, người dùng mang mạng thất sát khóa vong hồn trong trập pháp, đêm nào cũng tiến hành tàn phá tâm can của vong hồn đó cho tới khi hồn bay phách tán. Sự tàn nhẫn của trận pháp này nằm ở chỗ không khiến vong hồn lập tức tiêu tán ngay mà từ từ vắt kiệt. Những sự dày vò mà vong hồn phải chịu đựng giống như người sống phải chịu ngàn dao vạn kiếm đâm vào người vậy. Muốn sống không được muốn chết cũng không xong. Trận pháp thâm độc này trước đây tôi tưởng chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Vì trận pháp này đồng thời phải điều khiển cả bảy thất sát khóa hồn nên năng lực của người hành thuật phải cực kỳ cao. Một chút bất cẩn cũng có thể khiến thất sát cắn ngược lại và thần hồn câu diệt. “Dùng hình nộm câu hồn, đinh gỗ làm trận. Năng lực của kẻ hành pháp này mạnh hơn tưởng tượng của mình nhiều…” Bây giờ tôi đã hiểu vì sao chiếc hộp này lại to bất thường như vậy, bởi vì bên trong đặt tro cốt của bảy người! Tôi cảm thấy tò mò, vong hồn bị nhốt lại này là người thế nào mà lại phải tạo ra trận pháp lớn như vậy. Trận pháp đã thành hình nên tôi không dám tự ý động vào. Nếu sơ suất có thể khiến thất sát ám thân, sau đó sẽ rất khó xử lý. Thế là tôi lại nín thở và tiến sát lại gần hơn. Trên người hình nộm có ba chữ nhỏ xíu, viết khá cẩu thả. Đợi khi tôi tiến lại gần hơn thì mới nhìn rõ. Trương Kinh Chi. Tôi như bị sét đánh ngang tai, cả người cứng đơ. Trên người hình nộm này viết tên ông nội tôi. Cả họ tên? Khéo đến thế sao? Đầu óc tôi bỗng trở nên hỗn loạn. Không đúng! Rõ ràng là trong thất sát này có cả bố mẹ của ma nữ kia. Nói cách khác, có người đã đào thi thể bọn họ ở sân sau, hóa tro để khóa sát hồn phách này. Xem ra những chuyện này đều xảy ra khi nhà họ Liễu chuyển vào và sửa sang lại nhà cửa. Trong túi gấm ông nội nhắc tôi hôm nay tới tìm nhà họ Liễu, chữ viết trên hình nộm cũng là tên của ông nội tôi. Mọi việc đều không thể nào trùng hợp và đơn giản như vậy. Sau khi đã hiểu, tôi cảm thấy trong người sục sôi và tức điên lên. Tôi cứ tưởng ông nội mình đã mãn nghiệp và tiến vào luân hồi, nào ngờ lại bị kẻ khác khóa hồn và phải chịu sự dày vò ngày ngày. Nếu tính theo ngày thì đến hôm nay e rằng hồn thể của ông nội tôi đã tiêu tán rồi! Nhưng dù như vậy thì tôi cũng không thể trân trân nhìn hình nộm viết tên ông mình tiếp tục bị nhốt trong trận pháp như thế này. Mặc dù ông nội để lại cho tôi Thiên Địa kinh và Ngũ Tiên bút ký nhưng lại không để cho tôi pháp khí nào. Trong lúc cấp bách, tôi vội vàng cắn lưỡi, phun máu lên người hình nộm. Lấy Dương khắc Âm, làm loạn sát khí trong trận pháp rồi tính. Sau đó tôi bất chấp tất cả đưa tay vào cầm hình nộm. Trong khoảnh khắc, cái lạnh từ ngón tay truyền khắp người tôi khiến tôi không khỏi run rẩy. Sau khi cầm hình nộm, tôi bèn đưa nó lại gần và quan sát kỹ. Không có! Không tồn tại một chút hồn thể nào nữa. Một cơn tức giận xộc lên đầu tôi. Ông nội đã bị hồn bay phách tán rồi! Kết cục như thế này khiến tôi khó chấp nhận hơn cả cái chết mười năm trước của ông. Bởi vì khi đó tôi tưởng ông đã mãn nghiệp luân hồi nên tuổi thọ đã hết. “Ông nội, ông yên tâm, nhất định cháu sẽ tìm ra kẻ đứng sau chuyện này, khiến hắn ta nếm trải những đau khổ mà ông từng gánh chịu!” Trong cơn phẫn nộ và đau đớn, tôi quên luôn cả nhà họ Liễu. Không biết bao lâu đã trôi qua, cho tới khi tiếng gõ cửa vang lên thì tôi mới bừng tỉnh. “Trương Ly, anh không sao chứ?” Tiếng nói sợ hãi kèm theo sự lo lắng. Là Liễu Nguyệt Như. Tôi lau nước mắt không biết chảy ra từ khi nào, bình tĩnh lại rồi mới mở cửa. “Anh…không sao chứ?” Phụ nữ đúng là tinh tế, Liễu Nguyệt Như nhìn là biết ngay tôi mới khóc. Cô nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng. “Liễu Nguyệt Như, tôi có một lời cầu xin. Bất luận thế nào tôi cũng phải ở lại nhà họ Liễu, với lại cô có đồng ý lấy tôi không?” Lần này tôi đang thật sự cầu xin cô ấy. Đúng vậy, tôi nhất định phải ở lại nhà họ Liễu, hơn nữa phải kết hôn với Liễu Nguyệt Như. Bởi vì ông nội tôi đã nói, kết hôn với cô ấy thì tôi mới có thể xem quẻ. Chỉ có như vậy thì tôi mới tìm ra được kẻ đã bắt ông nội tôi phải chịu dày vò. Không chỉ có vậy, mặc dù đối phương nhốt ông nội nhưng phong thủy lại bố trí nhằm vào nhà họ Liễu. Nói cách khác, chỉ cần nhà họ Liễu bình yên vô sự thì kẻ kia sẽ tiếp tục ra tay với họ! Nghĩ tới đây, tôi bất giác siết chặt hình nộm trong tay. Kể cũng lạ, không biết có phải do tôi đã phá vỡ Thất sát tỏa hồn trận hay không mà hình nộm vừa nãy còn lạnh ngắt giờ đã trở nên ấm áp trong tay tôi. Tôi còn chưa kịp suy nghĩ nguyên nhân thì Liễu Nguyệt Như đã đỏ mặt lên tiếng. “Trương Ly, theo lý thì năm đó ông nội anh giúp nhà tôi, tôi đã phải gả cho anh theo hẹn ước rồi, nhưng mà…” Do dự một lúc, Liễu Nguyệt Như nói tiếp…