"Nhưng anh đối với tôi thực ra chỉ là một người xa lạ, tôi mong chúng ta có thể dần dần bồi dưỡng tình cảm trước rồi tính sau".
Trong lòng tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, Liễu Nguyệt Như như vậy là đồng ý rồi sao? “Nếu anh đồng ý, chúng ta có thể tổ chức lễ đính hôn trước. Hai năm sau nếu tâm đầu ý hợp thì kết hôn cũng chưa muộn". Câu sau của Liễu Nguyệt Như càng khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù tôi không hiểu tại sao Liễu Nguyệt Như lại đột nhiên thay đổi ý kiến. Có điều đối với người vừa chịu đả kích chí mạng như tôi mà nói, đây đúng là một sự an ủi lớn. Lúc này, tôi lại càng cảm kích Liễu Nguyệt Như. Trước đó tôi cũng đã từng nói rồi chỉ cần Liễu Nguyệt Như cùng tôi về Trương gia sơn đóng kịch một phen là được rồi. Bây giờ tôi đột nhiên lật mặt chối bay, muốn thực sự kết hôn với cô ấy. Làm vậy cũng có chút không đúng lắm. "Tôi hứa với cô, trước khi cô hoàn toàn chấp nhận tôi, tôi tuyệt đối sẽ không động vào cô". Mặc dù hiện giờ tôi chỉ hận một nỗi không thể lập tức gieo quẻ, đi tìm tung tích kẻ hại chết ông nội tôi, nhưng việc gì cũng có nhân quả. Nếu thời cơ chưa tới thì có vội cũng không giải quyết được, chỉ đành tiếp tục chờ đợi. Sau khi gây sự một hồi, đám người kia cũng lục tục ra về, trời lúc này đã sáng bảnh. Hai vợ chồng Liễu Chấn Quốc đã bị đưa đi thẩm vấn, lúc đi còn mang theo cả chiếc hộp đựng tro cốt siêu to kia theo cùng. Trong biệt thự chỉ còn lại tôi và Liễu Nguyệt Như. Bầu không khí có chút gượng gạo. "Đã thức trắng một đêm, chắc anh cũng buồn ngủ lắm rồi nhỉ. Để tôi đi sắp xếp cho anh một phòng". Liễu Nguyệt Như lấy cớ quay lưng đi lên lầu, nhưng không biết cô ấy đang nghĩ gì mà cứ đứng ở trước cầu thang, mãi không dám đi lên. Tôi phút chốc hiểu ra, an ủi cô ấy: "Không cần lo lắng, trong căn phòng này đã không còn thứ không sạch sẽ gì nữa rồi". Trong căn phòng chữ Đinh này có thất sát, có thứ hung dữ như vậy thì đến quỷ hồn cũng không dám lại gần. Nghĩ đến đây, tôi cau mày lại. Nếu trước đây ma nữ kia có thể ở lại đây mà không bị tổn hại gì thì chắc chắn là do có ai đó cố tình sắp xếp. Chỉ có điều tôi còn non tay, không sớm phát hiện ra chuyện này sớm hơn để xử lý kịp thời. Giờ ma nữ kia không biết đã đi đâu, muốn hỏi cung cô ta thì cũng đã không còn cơ hội nữa, đành phải nghĩ cách khác vậy. "Giờ tôi sẽ đi mua vài tấm bùa hộ thân, cô đừng lên tầng hai nữa, tạm thời ngủ ở phòng khách đi". Nghĩ đến chuyện của ông nội là tôi lại không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào nữa. Nếu tôi còn ở lại đây hẳn sẽ làm Liễu Nguyệt Như thấy ngượng ngùng, chẳng thà ra ngoài tản bộ giải tỏa tâm trạng còn hơn. Tôi không kìm được mà dùng tay siết chặt hình nhân trong tay. Có lẽ, vẫn còn những manh mối khác không biết chừng. "Tôi đi cùng anh". Vừa nghe tôi nói muốn ra ngoài, Liễu Nguyệt Như vội vã chạy tới, như thể sợ tôi sẽ bỏ cô ấy lại đây một mình vậy. Khi cô ấy bước tới trước mặt, tôi không kìm nổi mà cúi đầu nhìn cô ấy. Mặt Liễu Nguyệt Như đỏ bừng lên, chớp chớp đôi mắt to tròn, ăn mặc chỉnh tề, xinh đẹp ngọt ngào khiến người ta động lòng. Đúng là một đại mỹ nhân! Tôi nhìn cô ấy mà thất thần, đứng ngẩn ra tại chỗ. Trong lúc tim tôi còn đang đập loạn xạ thì một luồng khí kỳ lạ đột nhiên lưu thông qua tứ chi và xương cốt của tôi. Mặc dù luồng khí kia chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhưng lại khiến tôi cảm nhận được một sự thoải mái mà trước giờ chưa từng có. Tôi lại ngẩn người ra. Mặc dù từ khi còn nhỏ tôi đã biết mình được các vị tiên gia bảo vệ, nhưng tôi không hề biết đó là những vị tiên nào, cũng chưa từng được gặp họ. Luồng khí ban nãy lưu thông trong cơ thể tôi như thể đã đả thông toàn bộ huyệt vị trên người tôi, khiến tôi bất chợt nhìn thấy một khung cảnh huyền diệu. Chẳng trách ông nội cứ bắt tôi kết hôn với Liễu Nguyệt Như xong mới được xem quẻ. Xem ra kiếp số của tôi quả thực đã ứng lên người cô ấy. "Anh sao vậy?" Liễu Nguyệt Như bị tôi nhìn chằm chằm như vậy thì không khỏi xấu hổ, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên. Câu hỏi của cô ấy mới khiến tôi phát hiện ra sự thất thố của mình, tôi vội vã cụp mắt xuống. "Khụ... không có gì. Đúng rồi, ở gần đây có Đạo quán nào không?" Tôi ho khan vài tiếng, cố gắng giấu đi sự ngượng ngùng của mình, sau đó vờ thản nhiên hỏi cô ấy một câu. Đây là lần đầu tiên tôi vào thành, vẫn chưa thông thuộc đường đi lối lại. Nếu như có Liễu Nguyệt Như đi cùng thì chắc chắn sẽ thuận tiện hơn nhiều. Nếu muốn khắc chế hoàn toàn căn phòng chữ Đinh trong biệt thự này thì cần phải có Ngũ Hành Bát Quái Phúc trấn yểm. Đây chính là cái mà ông cha ta gọi là Ngũ Hành thông thiên địa, Bát Quái định càn khôn. Ngũ Hành Bát Quái Phúc này nhìn thì có vẻ đơn giản giống như khi Tết đến xuân về, nhà nhà dán một chữ Phúc ngoài cửa. Nhưng thực tế, bên trong nó có càn khôn, phần dưới đáy còn có một quẻ bát quái, có thể hóa giải sát khí bên ngoài. Kết hợp thêm việc niệm chú hóa giải sát khí, khai thông tài vận cho ngũ hành được lưu thông thì có thể đạt hiệu quả làm cho gia chủ an khang thịnh vượng, được hưởng nhiều phúc khí. Có điều, Ngũ Hành Bát Quái Phúc này cần có người có năng lực khai triển mới có thể đạt hiệu quả như vậy. Mà ở những nơi bình thường rất khó tìm được người như vậy. Liễu Nguyệt Như nghe tôi hỏi về Đạo quán xong thì nghiêng đầu sang một bên suy nghĩ. "Tôi cũng không rõ nơi nào có Đạo quán, có điều có một nơi gọi là Vọng Tiên Các thường bán mấy thứ như bùa hộ thân". Nói đến đây, cô ấy đột nhiên phì cười. "Ôi, tôi quên mất, thực ra anh cũng từng gặp một vị Đạo sĩ của Vọng Tiên Các rồi đấy". "Chính là đệ tử chân truyền đời thứ tám mươi tám của núi Mao Sơn kia sao?" Liễu Nguyệt Như lại càng cười vui vẻ hơn nữa. Giờ tôi mới vỡ lẽ cô ấy đang muốn nhắc tới vị tiên nào. Cảnh tượng vị Đạo sĩ nọ thất khiếu chảy máu, lồm cồm vừa bò vừa chạy trốn đột nhiên tái hiện trước mắt tôi. "Ít nhất thì người đó quả thực cũng có chút bản lĩnh, phát hiện ra điều bất thường trong nhà, nếu không anh ta cũng sẽ không bị dọa cho sợ đến nỗi bỏ chạy. Đi, chúng ta cùng đi xem xem". Nhưng khi thực sự đi tới Vọng Tiên Các thì tôi đã thất vọng phân nửa. Nói theo lý thì những ngôi miếu thường xây ở nơi có sông có núi, nhà cửa thưa thớt. Núi quản người, sông quản tiền mà. Xây ở nơi có địa thế như vậy thì mới phát triển hưng thịnh, hương khói nghi ngút được. Nhưng Vọng Tiên Các này lại xây ngay giữa chốn thị thành đông đúc náo nhiệt. Mặc dù phong thủy bốn phương tám hướng cũng khá ổn, nhưng rất khó có được sự thanh tịnh. "Bỏ đi, cứ vào xem rồi tính". Tôi không nghĩ nhiều nữa mà cùng Liễu Nguyệt Như bước vào trong. Vừa vào trong đã ngửi thấy mùi hương rất nồng khiến tôi hắt xì hơi một cái. "Vị phúc chủ này, tôi thấy ấn đường bà có màu đen, da mặt vàng vọt, có phải dạo này cơ thể không khỏe lắm không?" "Đại sư nói đúng quá! Gần đây bụng dạ tôi cứ liên tục có vấn đề, trong người cũng bứt rứt khó chịu. Đại sư có thể giúp tôi hóa giải không?" Tôi nhìn sang bên đó, người được gọi là "đại sư" kia chẳng phải là đệ tử Mao Sơn bị dọa chảy cả máu mũi, máu miệng rồi bỏ chạy hôm qua sao? Xem ra, sau một đêm nghỉ ngơi, anh ta đã khôi phục lại thần thái tiên phong đạo cốt của mình. Anh ta mặc áo bào của Đạo sĩ, ngồi sau chiếc bàn vuốt râu, xem mệnh cho người kia. Ngồi đối diện anh ta là một người đàn bà trung tuổi béo mập. Nghe lời Đạo sĩ kia nói, tôi cũng nhìn sang gương mặt người đàn bà kia. Mũi và hai gò má đầy đặn, cằm dày, hai tai phúc hậu, là tướng mạo điển hình của người có phúc. Lại nhìn phần trán của bà ấy cũng rất đầy đặn sáng bóng, làm gì có cái gì đen? Môi thì mềm mại nhuận hồng, hơi có triệu chứng của chứng nóng dạ dày. "Không sao, chẳng qua chỉ là một con quỷ nhỏ không biết tốt xấu đang quấy phá mà thôi. Tôi sẽ cho bà một lá bùa, bà đốt thành tro hòa với nước rồi uống, đảm bảo uống xong cơ thể sảng khoái, vô cùng dễ chịu". Nói rồi, gã Đạo sĩ kia lấy ra một tờ giấy màu vàng, thấm vào chu sa rồi múa may loạn xạ cả lên. Rất nhanh sau đó, một "lá bùa" đã được hoàn thành. Tôi chăm chú quan sát, phát hiện lá bùa kia hoàn toàn không có chút linh khí nào, chẳng khác gì một tờ giấy vụn. Sau khi viết xong, gã Đạo sĩ này dúi "lá bùa" vào tay người phụ nữ kia. "Được rồi, đi nộp tiền đi, tám trăm tám mươi tệ". Tôi cười thầm trong bụng. Gã Đạo sĩ này đúng là biết lừa người. Người phụ nữ kia chẳng qua là do ăn quá nhiều nên bị đầy bụng, lại thêm chứng táo bón mà thôi. Cho nên da mặt mới hơi vàng, cơ thể không thoải mái. Chỉ cần bỏ ra năm đồng mua thuốc là có thể giải quyết mọi ưu phiền, vậy mà gã Đạo sĩ này lại dám "kê đơn" cho người ta những tám trăm tám mươi tệ! Đúng là có chút vô liêm sỉ. Nhưng người đàn bà kia thì tin gã Đạo sĩ sái cổ. Bà ta liên tục cảm tạ, nhận lấy lá bùa, sau đó quay lưng rời khỏi. "Nguyệt Như? Sao cháu lại ở đây?" Nhìn thấy chúng tôi, người đàn bà kia có vẻ ngạc nhiên.