- Này Annie. Tớ có trò này hay lắm!
- Trò gì?
- Đua không? Đua ai chạy đến nhà nhanh nhất. Chúng ta sẽ trở thành người chạy nhanh nhất khu phố!
- Dừng lại đi! Cả khu phố sẽ náo loạn mất!
- Hì hì.... có sao đâu! Annie không dám chứ gì!
- Làm gì có!
Annie và Liona đứng ở một khu chợ. Hai đứa nghóc đầu lên chạy té khói. Tốc độ của Annie và Liona vẫn ngang nhau. Nhưng Liona thì chân dài và cao lều khều còn Annie lùn tũn và nhẹ như mây vậy. Cái cặp sách nhảy như điên trên vai của Liona. Chúng chạy mãi thì Annie chợt hét lên: “Phía trước có lính Đức! Chúng ta có nên dừng lại không?”.
Nhưng không kịp nữa rồi, khi tụi nó chạy gần tới đó thì lại bị chúng hô một câu bằng tiếng Đức: “Ernsthaft!”. Câu này Liona đã nghe nhiều từ những người khác nhưng không thể ngờ nó sẽ được gọi với mình. Hình như tiếng Đức đó là “Nghiêm!”. Annie và Liona chầm chậm bước tới, có chút sợ.
- Chạy đi đâu? Trong đó đựng gì? – Tên lính Đức nhìn cái cặp của Liona, ra hiệu cho chúng. Tiếng Pháp của chúng thật tệ! Bọn chúng đã ở cuối hẻm này chừng sáu tháng trước, vậy mà lại không nói được thành thạo tiếng nước mình.
- Trong đây có đựng gì đâu! Chỉ là cặp sách bình thường thôi mà! – Liona khai thật.
- Lục soát xem – Tên lính bên cạnh huýt vai tên lính kia.
- Í đúng! Chỉ là cặp sách bình thường!
Bỗng nhiên George chạy ra từ cửa nhà. Nhà Liona cách đó không xa. Thằng nhóc chạy về phía này mà cả Liona cũng chẳng kịp ngăn. Nó là em của Liona, khá quậy và cục súc. Nó nói tục chửi thề nhiều tới mức mẹ nó phải đi dẹp loạn cho nó để dẫn được nó về.
- Chị ơi! Chị đi đâu bây giờ chị mới về! Em mét mẹ đấy!
Khi tiến tới gần bọn lính, nó cau mày khó chịu. Cũng phải thôi, tính cách nó như thế, gặp thêm chúng hay quanh quẩn trong khu phố. Đã thế mà đôi khi có ai đi ngang qua, chúng lại hô: “Ernsthaft!”. George còn quá nhỏ để hiểu nghĩa của nó, nhưng thằng nhóc vẫn ghét chúng vì một lí do nào đó.
- Wow, thằng nhóc này trông đáng yêu quá, giống hệt thằng con nhà tao. Tự nhiên tao nhớ nhà quá! – Bọn chúng nửa thật nửa đùa cười.
Chúng nói với nhau điều gì đó bằng tiếng Đức, cả ba đứa nhỏ không thể nghe kịp chúng đang nói gì. Cuối cùng chúng cũng thả mấy đứa ra, Liona định về sẽ không kể cho mẹ vì như vậy sẽ khiến bà lo toán lên, rất phiền phức. Nhưng muộn mất rồi! George đã về trước, thằng nhóc đã kể sạch toàn bộ cho mẹ nghe.
- Mẹ ơi! Hôm nay có một tên lính Đức chặng đầu chị Liona, và cả chị Annie nữa đó mẹ! Mấy chị ấy sợ còn con thì không!
- Có thật không vậy? – Mẹ Liona và mẹ Annie đang ngồi trên chiếc bàn gỗ gần cửa sổ uống cà phê. Thực sự không hẳng là uống cà phê mà là nước nóng. Từ khi chúng tới đây, ở đây không còn “cà phê” nữa rồi.
Liona thật sự muốn chạy đi chỗ khác. Không rõ là mẹ sẽ bàn luận về chủ đề này từ sáng tới chiều hay kể cho những người khác nghe hay không mà em cứ thấy lo lo. Mẹ ngồi đó thì thầm vào tai mẹ Annie. Họ cùng thở dài.
- Hôm nay mình có được ăn bánh nướng không mẹ? – Liona cố lảng sang chuyện khác.
- Ôi con yêu… Từ khi chúng tới đây thì chúng ta không thể ăn bánh nướng được nữa. Mẹ cũng đã dặn George không được hỗn láo với bọn lính, hy vọng là nó sẽ nghe lời.
- Mẹ! Anh Tony có thăm chúng ta không? Cái anh hay đưa báo đó mẹ! – Liona hỏi, hy vọng mẹ sẽ quên đi chuyện trước.
Tony là người đưa báo, người đưa một tờ báo bất hợp pháp mà chúng không đọc nên không nhớ tên. Nghe bảo tờ báo đó bị cấm và bố mẹ chúng thường đốt nó đi sau khi đọc xong. Ban đêm khi chúng ngủ say, đôi khi chúng có nghe lỏm được cuộc bàn luận của bố mẹ về những thông tin trong báo.
Hai đứa biết rằng: “Dù có lảng sang chuyện gì thì chủ đề về cuộc đụng độ với bọn lính cũng không thay đổi”. George cau mày kéo áo Liona, thằng bé vỗ ngực:
- Em cũng muốn chúng biến mất giống như mẹ!
Mẹ Liona vội bịt miệng George, bà tự hỏi nếu chúng nghe được những lời này phát ra từ miệng thằng bé thì sẽ rắc rối như thế nào. Xung quanh chúng ta là địch, chúng ta đang sống trong cái ổ của địch. Nhưng có một điều chắc chắn và mãi mãi không thay đổi, chúng sẽ không bao giờ khuất phục được chúng ta, ngôn ngữ và đất nước này sẽ mãi trường tồn, quân kháng chiến có bại trận nhiều thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ có ngày dành chiến thắng. Chiến thắng đó sẽ tới tay chúng ta dù cho nó có xa vời.
Đức đã xâm lược Ba Lan vào ngày 1 tháng 9 năm 1939, khởi đầu cho cuộc chiến đẫm máu và vô lý này. Những cuộc diệt chủng, những cuộc thảm sát,… dẫu cho vương quốc Anh lẫn Pháp tuyên chiến với Đức 2 ngày sau đó nhưng chúng ta vẫn thất thủ giữa năm 1940. Bây giờ bọn Đức đang đứng đầy những con đường để ngăn chặn âm mưu dành lại đất nước của chúng ta.
Mẹ Liona chào tạm biệt mẹ con Annie và dẫn con mình vào nhà. Chúng ta nhất định sẽ ngăn chặn tham vọng của chúng! Một đám quân khốn nạn!
Liona nhìn mẹ mình, cô bé cảm nhận được cảm giác của mẹ, một thứ cảm xúc không thể tả, chắc hẳng đó là lòng yêu nước. Liona tiện miệng hỏi mẹ khi không khí trong nhà đang im ắng tới lạ kì:
- Mẹ ơi, làm sao để đuổi bọn lính Đức ra khỏi đây?
Bà nhìn Liona:
- Quân kháng chiến là theo phe ta, họ sẽ tìm cách đuổi chúng ta khỏi đây. Con cũng có thể dóng góp chút công sức cho họ. Như mẹ, mẹ không có nhiều tiền, thức ăn còn không đủ, mẹ cũng sợ nếu mẹ tham gia trực tiếp trên chiến trường, mẹ sẽ không thể quay trở lại với các con. Tất nhiên họ cũng sẽ cho mẹ công việc thích hợp nhất, đó là dạy chữ cho dân Pháp, tất nhiên là dạy “chui”. Mẹ sẽ giúp họ không quên đi mình là người Pháp và có thể giữ vững ngôn ngữ của mình.
Liona nhìn bà, thì ra đây là lý do mà vài hôm mẹ vắng nhà hay về trễ, sáng sáng mẹ lại đi làm. Cô bé cũng không để ý là bà đang làm gì cho tới khi hỏi câu này. Cô bé chỉ đơn giản hiểu là hiện tại không phải là thế chiến thứ hai, mọi thứ vẫn đang diễn ra theo trật tự của nó. Mỗi sáng, em sẽ vẫn tới trường, mẹ em vẫn sẽ đi làm, bác Harry vẫn sẽ chào em khi em vô tình chạy ngang qua cửa tiệm bánh mì của bác. Em vẫn học tiếng Đức, vẫn tiếp nhận tiếng Đức mà vô tư không biết thứ gì đang diễn ra, em còn quá nhỏ để hiểu chúng. Đúng là cô giáo tiếng Pháp của em đã chia tay lớp em từ khá lâu, quả thực em rất nhớ cô, mẹ em cũng bảo Pháp thất thủ và dạy em tiếng Pháp thay cô. Vốn dĩ mẹ em từng là một giáo viên nhưng đã trở thành thợ may. Bà làm trong tiệm may Rit gần nhà
Cả thế giới vẫn đang chạy đua với máy móc, thiếp bị quân sự. Các nước chia phe phái ra, Hitler liên minh với Nhật Bản tàn sát những người dân vô tội. Cả thế giới chia thành hai phe đối lập: “Phe đồng minh và phe trục”, các ngành công nghiệp, khoa học đã dồn toàn lực để nổ lực tham chiến. Đây có thể là cuộc xung đột đẫm máu nhất lịch sử nhân loại?
Khi mẹ đã đi khỏi, Liona dẫn George lên gác mái để ngắm sao. Em cố cậy cái gác mái ra, George nhìn chị mình, không khỏi háo hức. Hy vọng George sẽ không mét mẹ, em đang lo lắng mẹ sẽ làm lớn chuyện lên. Liona bế George lên nốc nhà, hai đứa trẻ ngồi trên đó, ngẩn mặt lên trời.
- Chị ơi.
Liona bất ngờ quay sang khi thấy George lên tiếng.
- Em vừa được nghe một chuyện, khi ngắm sao có thể gửi gắm điều ước của mình lên đó. Những nàng tiên sao sẽ lắng nghe và biến nó thành sự thật nếu đó là một điều ước lương thiện. Và người ước phải toàn tâm cầu nguyện bằng cả trái tim mới có thể thu hút những tiên sao đấy!
- Vậy thì em ước gì?
- Em ước lại được ăn bánh nướng phủ sô cô la hạnh nhân!
- Nhưng mẹ bảo chừng nào chúng rút lui khỏi Pháp thì mới có bánh nướng ăn mà.
- Vậy em ước chúng rời khỏi đất nước này!
- Vậy thì bánh nướng có phải là một điều ước lương thiện và người ước dồn cả trái tim vào không nhỉ?
- Ước có cái bánh nướng thôi mà! Tất nhiên là phải lương thiện rồi! Với bánh nướng với em là cả trái tim!
- Thật điên rồ!
Liona nhìn lại trên trời, nếu điều đó là thật, em sẽ ước gì đây? Dạo này nghèo đói, mẹ em lén dạy chữ cho mọi người vào buổi khuya, bà ngủ không đủ giấc. Em cũng có phần thương mẹ, vậy thì…. Em cũng sẽ ước chúng rời khỏi đây chăng? Có lẽ là vậy, em cũng không muốn bị chúng chặn lại khi đang thi chạy với Annie nữa.
Liona ước thế này có bằng cả trái tim không?
Có phải điều ước lương thiện không?