Sáng ngủ dậy, Liona thấy mẹ đã rời khỏi giường, bận trang phục thợ may quen thuộc. Nhưng em biết chắc mẹ sẽ không đến tiệm Rit chỉ để may đồ. Liona kéo áo mẹ, em hỏi:
- Mẹ ơi, con cũng có thể đuổi chúng đi không?
- Có. Con có muốn đi đưa báo giống anh Tony không? - Mẹ em hỏi. Trông bà có phần lo lắng nhưng ánh mắt bà kiên định và hồi hộp, vài phần trong ánh mắt bà không muốn em trả lời có.
- Có ạ. Nhưng đưa báo phải làm thế nào? Với lại đó là báo bất hợp pháp, làm như vậy có phải phạm tội không? Cô giáo lớp con bảo thế cơ mà? Với lại lỡ chúng phát hiện thì phải làm thế nào?
- Không Liona. Cô giáo lớp con là người Đức. Chỉ cần con đưa báo tới tay người cần đã là nỗi kinh hoàng của chúng, vì thế chúng mới cố bắt lại. Con cứ việc đi giao, con phạm tội của chúng chứ đang giúp đỡ cho ta. Nếu con bị bắt con có thể bảo con không biết tờ báo đó bị cấm là được! Chúng mà hỏi ai đưa thì cứ bảo cô nào đó trong tiệm may, không nhớ rõ mặt mũi hay tên. Vậy thôi không sao cả.
Liona vẫn cảm thấy bất an. Lỡ đâu bọn lính Đức phát hiện ra mẹ là người đưa báo cho em giao thì sao? Mà thôi, dù sao thì có lẽ em cũng sẽ an toàn nếu em kín miệng và lừa được chúng. Hãy là kẹp nó vào sách vở bình thường? Chiều lại tìm cớ chạy đua với Annie?
Mẹ đưa em vài tờ báo và địa chỉ nhà. Chiều khi đi học về, em tìm Annie sau sân trường.
- Annie ơi, lại đây mình nói nhỏ cái này nè...
...
- Cậu gan thật đó!
- Vậy chiều nay giúp tớ đi. Tớ mà bị bắt là không hay đâu!
- Được rồi, liều với cậu vậy, tớ chỉ sợ mẹ tớ la thôi. Nhưng làm như thế cũng là giúp đỡ cho... mà nhỉ? Tớ sẽ làm, dù sao nó cũng khá an toàn.
Thế là Annie và Liona lên kế hoạch và thông đồng với nhau. Chiều hôm đó, chúng tìm cỡ bỡn nhau để chạy đua. Liona muốn mua loại bánh mì mới của bác Harry (thật ra là mời bác sẵn). Chúng tranh chấp ai sẽ là người nếm thử trước và rồi lại chạy đua với nhau.
"Này đừng có chạy nữa đám quỷ nhỏ! Coi chừng đồng đội của tôi hiểu lầm mấy người là dân liên lạc đấy!"
Bọn lính Đức cuối hẻm đùa bỡn, chúng không có nhiều thời gian để kiểm tra sách vở của các "vận động viên" đó nữa. Nhưng nếu hắn đã nói thế thì đồng nghĩa với việc những tên khác cũng nghe và mất cảnh giác. Lấy độc trị độc đúng là thâm hiểm!
Khi giao xong tờ báo cuối cùng tới nhà bác Luna phu nhân trưởng thị trấn. Annie tạm biệt Liona. Liona sẽ về "báo cáo" với mẹ. Đây là lần đầu em dấn thân vào con đường kháng chiến. Không rõ là súng đạn được tạo ra với mục đích gì. Chiến tranh? Dành lại độc lập? Săn bắt? Gây ô nhiễm môi trường? Tra tấn hay xử tử người Do Thái?
Tại sao mấy tên chỉ huy đó không tự đặt mình vào vị trí của những con người họ lại hại chứ? Rốt cục chừng nào chiến tranh mới kết thúc đây? Chừng nào em mới được ăn bánh nướng? Có lẽ điều ước của trẻ con không chỉ dừng lại ở chiếc bánh nướng thơm ngậy, mà còn có sự hòa bình. Trẻ em đơn giản không thể tồn tại song song với bom đạn. Và anh Tony.... Có khi nào anh ấy cũng bị bắt khi đi giao báo không? không! Tony là "dân liên lạc" mà bọn lính Đức đã nói một cách mỉa mai. Vậy thì tại sao các người lại mỉa mai họ? Không phải hành động của các người cũng đáng để mỉa mai sao? Các người đã làm gì người dân của đất nước này? Các người sợ hãi trước những người liên lạc dũng cảm không cần tới súng đạn. Họ không cần súng đạn mà vẫn hạ được các ngươi đấy thôi! Lũ yếu đuối! Một ngày nào đó khi các ngươi biến mất, trẻ con sẽ được chào đón sự hòa bình một lần nữa...