Tin tức trong vòng phút chốc đã lan nhanh cực độ, công nhân viên trong công ty đều cảm thấy rất đỗi bàng hoàng. Một số người cũng cảm thấy vui vẻ vì họ cho rằng khi sếp Dân về làm giám đốc ở chi miền Nam này sẽ là một thuận lợi cho họ. Vì so ra sếp Dân có phần khá dễ tính so với sếp Quang nếu không muốn nói sếp Dân sẽ hoàn toàn không can dự việc gì dù họ có làm việc như thế nào đi nữa.
Tại phòng viên phó giám đốc Tùng, có 1 vài nhân viên nữ chạy vào, mặt mày có vẻ rất bất ngờ lắm:
- Anh Tùng … Anh Tùng … sếp Dân về đây thay chỗ cho sếp Quang thật hả anh? Trời ơi … nếu như vậy thì từ này anh phải làm việc dưới trướng thằng đó sao … Như vậy thì coi làm sao được!
Thật ra Tùng cũng hiểu tốp nữ cấp dưới này của mình cũng không phải tốt lành gì mấy. Đơn giản vì họ biết Tùng và Dân thật sự có 1 mối quan hệ không tốt đẹp gì cho cam. Bọn họ cũng chỉ muốn qua dò xét thái độ anh ta thế nào. Dù sao thì trong 1 công ty mà 2 sếp lớn nghịch nhau thì nhân viên sao biết mà xuôi theo chiều nào. Như thế quả là làm khó bọn họ mà.
Tùng ngước nhìn, ánh mắt có vẻ khó chịu nhưng miệng lại nhoẻn 1 nụ cười dè bĩu:
- Cái đó thì còn chờ để hỏi sếp Dân của mấy người có được làm người trên trướng của tôi không nữa?
- Ủa? Là sao anh???
Mấy đứa nhân viên nữ này đầu óc đơn giản, với con người thâm sâu và câu nói đầy ẩn ý kia thì họ làm sao hiểu được.
- Thôi! Bước ra ngoài đi! Cho tôi làm việc!
Khi đám nhân viên vừa bước ra khỏi phòng, Tùng lại nhìn bọn họ lắc đầu dè bĩu:
- Thật ra, tụi em làm sao hiểu được chủ tịch Trọng bằng anh. 1 người con hư đốn một khi đã bị phế đi chiếc ghế đang yên vị, điều đó đồng nghĩa với việc người cha không hề muốn người con trai của ông dễ dàng sống như vậy đâu.
- -
Về phần Diên, trong công ty có 1 sự thay đổi lớn. Việc này chẳng khác nào như một chế độ sụp đỗ nhường chỗ cho 1 chế độ khác. Mọi việc đều bắt đầu rối ren lên, bọn họ không ai còn nhớ đến lời nói về đề tài kiểm tra lại thực lực của Diên và Thùy Duyên. Phòng hình thức giờ đây cũng trống chỗ ở ghế trưởng phòng. Đối với mọi người, chiếc ghế giám đốc chi miền Nam còn trống thì ai mà hơi đâu đi quan tâm đến chiếc ghế trưởng phòng.
Cả đám bọn họ ở chi miền Nam từ ngày nghe tin chuyển vị đó đều bắt đầu chuyển hướng sang nịnh nọt sếp Dân. Vì vốn dĩ bọn họ nghĩ, ngày xưa sếp Dân quản trị tầm tổng quát sẽ khó có dịp tiếp cận trực tiếp hay giúp đỡ gì cho họ. Nay tự dưng sếp Dân lại về chi miền Nam, thì bây giờ quyền sinh sát của họ đều nằm dưới tay sếp Dân. Vào giờ giải lao, bọn họ ào đến phòng làm việc của giám đốc Quang lúc trước để mong chờ được gặp sếp Dân để mong anh có thể chiếu cố cho họ. Còn những vị giám đốc phó giám đốc ở các chi khác lại réo liên tục vào máy điện thoại của sếp Quang bằng những cuộc điện thoại thân mật và thâm tình hết sức.
- Thế mới thấy lòng người haha…
Trợ lý Ninh đang lái xe chở sếp Quang và trợ lý Phát đi dự tiệc của công ty, anh không khỏi bật cười khi thấy cảnh tượng này diễn ra nên buộc miệng nói vài câu như vậy. Nhưng hình như sếp Quang có vẻ không hài lòng:
- Cười cái gì. Cậu cứ yên phận mà lái xe đi!
Ninh thấy hình như mình hơi lố nên anh ta đã cố gằng cảm xúc của mình lại và hoàn thành nhiệm vụ lái xe. Ngày hôm nay, ông Trọng và hội đồng quản trị có tổ chức một buổi tiệc ở một nhà hàng sang trọng để tuyên bố việc thay vị này. Khi Quang đi vào trong đại sảnh, chỉ còn mỗi Phát và Ninh ở bãi giữ xe. Nhìn thấy Phát còn tần ngần không bước vào, Ninh giục:
- Nè! Có chuyện gì vậy? Sao suốt buổi tôi thấy anh cau có thế!
- “Haiz… tôi đang lo đây.” Phát thở dài
- Lo cái gì. Anh lo từ trợ lý tổng giám đốc anh sẽ rơi xuống thành trợ lý giám đốc sao?? Trời ơi … tôi nói cho anh nghe … Công việc sẽ nhẹ đi nhưng tiền lương họ sẽ không bớt đâu mà lo …
Ninh vừa nói vừa cười cười như đùa giỡn. Phát nhìn Ninh bộ dạng vui vẻ liền gắt:
- Cậu thì đến già vẫn không bỏ nỗi cái tật vô tư.
Thật ra để mà nói thì Ninh 1 người làm việc cho sếp Quang, Phát 1 người làm việc cho sếp Dân: công việc có phần kha khá giống nhau nhưng tầm quản lý thì lại khác nhau.
Ninh nhăn mặt:
- Giỡn tí mà. Sao … Có chuyện gì? Nói tôi nghe. Tôi vào cùng lúc đến anh. Tôi và anh đi làm cho 2 sếp, 2 sếp là anh em với nhau. Nên tôi với anh giờ cũng có khác gì anh em đâu. Sao phải giấu giấu giếm giếm như vậy.
- Tôi đang lo là tại sao trong giấy mời của hội đồng cổ đông lẫn hội đồng quản trị hôm nay lại không có tên của sếp Dân nè.
Ninh vừa nghe đến đây thì mới bắt đầu thấy lạ:
- Cái gì? Chẳng phải chức giám đốc chi miền Nam sao?
- Không. Ghế đó hiện thời trống.
- Có nhầm lẫn gì không?
- Nhầm lẫn cái gì khi mà người soạn thư mời là thư ký của chủ tịch chứ không phải chị thư ký của chị Mai đâu.
- Cái gì??? Sao … sao chuyện này chủ tịch lại lo chứ?
Phát thở dài nhìn đâm chiêu không nói gì. Cũng cùng lúc đó, Ninh hình như đã nhận ra điều gì không ổn:
- Chẳng lẽ … chủ tịch muốn …
- ---
Ở đại sãnh của nhà hàng sa hoa sang trọng, sau màn tuyên bố thăng chức tổng giám đốc là Huy Quang. Ông Trọng cũng không có động thái gì nhắc đến Huy Dân sau khi bị phế sẽ thay vị trí của Huy Quang. Trong hội đồng cổ đông và hội đồng quản trị đều rất tò mò. Không biết ông Trọng sẽ quyết định như thế nào nhưng bộ phận những người bất mãn Huy Dân có lẽ rất hài lòng khi Quang lên nhận chức.
Cuối buổi tiệc ông Trọng có đứng lên phát biểu cảm nghĩ về buổi lễ ngày hôm nay, sau một lúc phát biểu. Ông chốt hạ bằng một câu nói:
- Rất mong quý vị … những người trẻ hay những người có bề dày kinh nghiệm gắn bó với Venus từ ngày mới thành lập nên nay từ nay sẽ giúp đỡ và chiếu cố nhiều hơn nữa vào vị tổng giám đốc mới của chúng ta. Huy Quang – cũng là con trai của tôi!
Ông định cất mic về lại chỗ ngồi sau tràng pháo tay từ phía dưới thì đột nhiên đâu đó trong đám phóng viên có 1 giọng nói dõng dạc hô to:
- Thưa ông Trọng! Có thể cho chúng tôi hỏi 1 câu nữa được không?
Ông Trọng nhìn về đám phóng viên được mời ở góc sãnh, vào ngay thế ông buộc phải dừng chân lại. Nhóm phóng viên thừa lúc đó liền phóng lên:
- Cho tôi hỏi còn Huy Dân … Con trai ruột của ông thì sao? Có phải sẽ về lại chức vụ giám đốc chi miền Nam. Chiếc ghế cũ của Huy Quang không ạ?
Ông Trọng im lặng 1 hồi rồi nói:
- Hiện tại tôi chỉ có 1 người con là Huy Quang – tân tổng giám đốc của chúng ta mà thôi. Cám ơn các bạn, sức khỏe tôi hiện rất kém. Nếu có gì thắc mắc xin liên hệ với ban phát ngôn công ty Venus. Xin cảm ơn!!
Cả khán phòng nhìn nhau, mắt tròn mắt dẹt, bọn họ còn không tin nỗi vào tai mình khi ông Trọng phũ bỏ hoàn toàn như thế. Sếp Mai lúc này đây chỉ biết nhắm tịt mắt lại và lánh mặt vào phía trong, cô không còn đủ can đảm để thấy sự nháo nhào của khán phòng lúc này nữa. Hơn ai hết, cô hiểu rõ tháng ngày tới đây sẽ là như thế nào đối với Dân. Chợt 1 tin nhắn vừa vụt tới điện thoại cô, là của trợ lý Phát:
- Chị Mai! Mọi tài khoản của anh Dân đều bị khóa hết rồi ạ! Em phải làm sao đây??
Mai nắm chặt chiếc điện thoại trong tay và biết …Có lẽ mọi chuyện đã hết mức cứu vãn với Huy Dân …
Ở một góc nào đó của đại sãnh, người vợ của anh cũng chẳng thể giữ nỗi bình tĩnh. Cô cũng tự nép mình vào trong … Có lẽ Nguyên đã về sai lúc. Cô bước ra khỏi tiệc, bấm chiếc điện thoại của mình để cố gắng liên lạc với Dân nhưng đều vô ích. Cũng không ai biết giờ này anh đang ở đâu, làm gì …
- -
Buổi tối hôm nay là một buổi tối se se lạnh, Diên bước từng bước chậm rãi nhìn đèn đường chiếu hắt hiu, xe cộ qua lại đông đúc. Hôm nay là tối cuối tuần, mọi người đều tranh thủ đi chơi với nhau. Hầu như ai cũng có 1 người ở bên cạnh, chỉ mỗi mình cô đơn lẻ. Diên chọn cho mình 1 chiếc ghế đá ven đường ngồi thẩn thờ nhìn xe nhìn người. Diên nhớ về quãng thời gian bên tên người yêu cũ của mình. Diên không hề tiếc hắn, chỉ tiếc cho những kỷ niệm đã qua. Về 1 người tưởng chừng như sẽ gắn bó hết quãng đời hôm nay lại bỏ cô bơ vơ như vậy. Diên cũng buồn cho thân phận của mình. Đời người 60 năm, khi cô đi được nửa chặng đường, ngoảnh mặt nhìn lại vẫn chẳng có ai và chẳng có gì.
Hôm nay sao cô cảm thấy cô đơn đến lạ, tự hỏi:
- Tình cảm là gì? Tại sao bên này yêu thì bên kia phải đáp lại. Tại sao không được đáp lại thì lại đau buồn đến thế?
Có lẽ như giờ đây, quảng thời gian khốn khó vừa qua khi gia nhập Venus đã khiến cho Diên không còn thời gian nhớ đến hắn nữa. Diên cũng quên hẳn hình dung về hắn, nhưng sao thứ vị ngọt ngào của quá khứ lại khó gột rửa đến vậy.
Hôm nay, Diên cảm thấy mình thật lẻ loi …