Một buổi sáng bình thường ở chi miền Nam của công ty Venus, đám người hôm qua gửi quà cáp tại phòng giám đốc cho Huy Dân hôm nay rất bất mãn thậm chí có đan xen bực bội. Họ tiếc nuồi nuội vì “ tâm ý” đã trở thành vô ích.
- Tưởng gì, tốn tiền mà chẳng được gì.
- Phải đó. Nghe đâu thằng đó bây giờ được chuyển xuống khâu điều phối hàng luôn rồi.
- Không thể tin được
- Tôi còn nghĩ Huy Dân mới là con nuôi chủ tịch, con ruột là Huy Quang thì đúng hơn đó.
Mọi người bắt đầu bàn ra tán vào, có người còn phân bua:
- Con ruột gì cái thứ sống buông thả, không có chí tiến thủ đó. Tôi nghĩ, cho sếp Quang lên thì Venus mặc may được phát triển, tụi mình cũng được hưởng phước. Chứ để cái thằng đó ở trên đó, rồi 1 ngày tự nhiên thức dậy thấy mình thất nghiệp lúc nào không hay đó.
- Phải đó!
- --
Tại phòng hình thức giờ đây chỉ còn mỗi chị Tú quản đốc là người đang giữ quyền hành cao nhất tại đây. Bây giờ, chị Tú làm việc như một trưởng phòng, công việc khá nhiều và bận rộn. Khối lượng công việc nhân lên gấp đôi khiến đôi mắt chị thâm quầng. Tối hôm qua lại phải xử lý đống hồ sơ khủng khiến đầu chị hôm nay hơi choáng. Chị ngáp dài, bộ dạng khá mệt mõi. Nhìn thấy vậy, Diên mới lại hỏi:
- Chị Tú! Chị không khỏe hả?
- Ừm. Chị hơi mệt!
- Haiz… công việc của chị, em không thể giúp được rồi.
- Ừm. Chị biết, em cứ làm việc của em đi. Dạo này công ty đổi tổng giám đốc cũng xáo trộn khá nhiều. Tại sao bây giờ đã qua 5 ngày rồi mà phòng kế hoạch vẫn chưa chuyển bảng báo cáo tiêu thụ cho chị nữa. Không có bảng báo cáo đó làm sao biết được tình hình tồn kho và lượng hàng đã bán được chứ.
- Vậy … vậy là mình cũng không biết sẽ tiếp tục cải tiến gì hay giữ nguyên cái gì.
- Ừm. Bởi vậy mình cũng không biết tháng này sẽ đi theo hướng nào nữa.
Diên nghe nói vậy cũng chẳng biết làm gì khác, cô quay về bàn làm việc của mình. Bàn làm việc của cô đối diện với bàn làm việc của chị Tú. Nhìn chị ấy thần sắc tiều tụy, Diên cũng thấy tội nghiệp.
Chị Tú suy nghĩ hồi lâu mới gọi sang phòng kế hoạch đôn đốc:
- Alo. Chị à! có bản báo cáo tình hình tiêu thụ chưa?
Trong loa điện thoại phát ra tiếng nói có vẻ khá cáu bẳn:
- Hối hối cái gì. Bây giờ ngay cả ban chuyên môn còn chưa thu xếp xong, chúng tôi làm sao làm kịp đây. Phòng hình thức các chị coi như nghỉ ngơi tháng này đi nha. Hiện thay đổi tổng giám đốc làm tình hình tiêu thụ cũng biết động rất lớn. Bên phía điều phối giao hàng bây giờ đang rất hoảng loạn. Vậy nha! Tít tít tít tít tít …
- Alo … Alo ….
Chị Tú tắt máy điện thoại, sắc mặt chị bắt đầu phát bực đến độ rất khó coi. Chị lẩm bẩm:
- Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?
Rồi chị nhanh chóng đi ra ngoài, có lẽ muốn hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Chị đi ra ngoài tầm nửa tiếng thì quay lại. Chị trầm ngâm hồi lâu rồi đứng lên bục dõng dạc thông báo:
- Nào nào … các chị em! tập trung tập trung …
Cả phòng hướng mắt về phía chị nghe thông báo. Lúc này chị mới nói:
- Lúc nãy chị có ra ngoài, đi xuống các phòng ban hỏi thăm tình hình thì hiện nay bên phía điều phối giao hàng và kho bãi đang thiếu người trầm trọng. 1 bộ phận công nhân viên thừa lúc chuyển giao chức vụ đã thực hiện 1 số hành vi phi pháp: tuồng hàng ra ngoài, tráo đổi hàng v…v… làm ảnh hưởng đến công ty chúng ta rất nhiều. Nên ban kỷ luật đã đuổi 1 đường dây rất nhiều người. Chỗ trống đó vẫn chưa tuyển vào kịp.
Có giọng nói của ai đó phía dưới vang lên hỏi chị Tú:
- Ủa? Phòng nhân sự làm việc kiểu gì? sao không tuyển kịp?
Chị Tú tl:
- Là trở tay không kịp đó, vì số lượng người cần tuyển quá nhiều. Đáp ứng không kịp.
Câu trả lời của chị Tú rất thuyết phục, mọi người đều cảm thấy hợp lý và không ai hỏi gì nữa. Chị Tú mới tiếp:
- Vì vậy bây giờ nếu phòng ban nào muốn lấy số liệu nơi kho hàng hóa, tình trạng tiêu thụ phải cử người của phòng ban đó đi. Cầm cự trong vòng 1 tuần cho đến khi nhân lực được bổ sung đầy đủ.
Chị Tú vừa nói đến đây cả phòng đều nháo nhào cả lên, bọn họ tỏ vẻ không hài lòng:
- Trời ơi … cái gì chứ … quần áo tụi mình thế này làm sao đi đến kho được chứ.
- Phải đó, kho của Venus khá xa công ty. Lại phải đi xe đến đó, vừa nắng noi vừa bụi bậm lại dơ nữa.
- Ừm … Chỗ đó toàn là những thành phần bất hảo bị đẩy xuống để kỷ luật không đó. Ai bị đẩy xuống đó đều tình nguyện thôi việc hết thì cũng đủ hiểu chỗ đó như thế nào rồi. Không ai chịu nỗi đâu.
Chị Tú nghe mọi người bàn tán mới nói thêm:
- Người ta làm được, mình làm được. Bộ ai làm ở đó cũng đều nghỉ việc hết sao? Sao các chị em không nhắc đến những người vừa xin vào công ty đã ứng tuyển ở vị trí kho bãi thì sao?? Họ là trâu bò hay sao?? Tất cả các phòng ban hiện giờ đều đã cử người đi hết rồi. Vì mỗi phòng ban cần mỗi số liệu khác nhau. Hơn nữa chỉ là tạm thời. Hay ai đứng ra giải quyết giúp chị đi. Chị sẽ đi!
Mọi người lúc này đều chỉ biết ngớ ra nhìn nhau, thật ra ở đây chẳng có ai đủ trình hay kinh nghiệm đảm nhận công việc của chị Tú ngoài chị ấy cả. Cả phòng đều im lặng. Lúc này chị Tú mới tiếp:
- Cho mọi người suy nghĩ! Ngày mai sẽ phải trả lời tôi. Bằng không tôi sẽ chỉ định. Chỉ là đến đó, lấy số liệu và ở đó báo cáo tình hình. 1 tuần sau sẽ về lại phòng làm việc bình thường. Vậy nhé! Thôi! đã đến giờ ăn trưa rồi, mọi người nghỉ ngơi đi!
Thật ra, cái làm Diên suy nghĩ lúc này không phải ai là người đi lấy số liệu, mà là tại sao 1 công ty lớn thế này lại bị va vấp chỉ bởi 1 sự cố nhỏ như thế. Diên ngồi ăn cơm với Hường mà thắc mắc:
- Tao thấy lạ ghê đó mày! Nếu kì thực mà Venus yếu thế như vậy, chắc đã phá sản lâu rồi. 1 công ty to như vậy, mà chỉ có thiếu nhân lực thì đã loạn lên cả rồi thì làm sao trụ nỗi chứ. Lúc trước tao làm cho công ty ông Minh. Toàn bị như vậy mà có sao đâu.
Hường quay qua quay lại như để ý xem có ai nghe trộm không mới ghé nhỏ vào tai Diên:
- Mày mới vào không biết đó thôi. Mày biết sao mà sự cố có tí tẹo mà làm điêu đứng các phòng ban không?
- Sao?
- Vì sự thật là ban chuyên môn: những ông già bà cả, những cây đa cây đề gạo cội cố vấn cho công ty đang đình công đó.
- Hả?? Sao lại có chuyện này?
- Mày nhỏ nhỏ cái mồm lại đi Diên à. Tao cũng chỉ là nghe lén được thôi. Thật ra bọn họ không hài lòng việc cho sếp Quang lên. Ở công ty này, ai mà không biết chỉ có ban chuyên môn: những vị lão làng mới muốn sếp Dân làm sếp tổng.
- tại sao lại vậy nhỉ? Sao họ lại không thích sếp Quang?
- Không phải là không muốn sếp Quang. Nhưng họ không muốn sếp Dân bị phế như vậy thôi.
- thì ừ … thì ý tao là tại sao họ lai kiểu tôn sùng sếp Dân quá vậy.
- Chuyện đó tao làm sao biết. Có trách thì trách tuổi đời tao non trẻ, vô công ty trễ quá thôi.
- Ủa?? Nói vậy là lý do nằm ở quá khứ hả?
- Ừm … tao nghĩ vậy.
- Vậy có ẩn tình gì sao???
- Tao làm sao biết. Sao mày nhiều chuyện quá vậy Diên. Ăn đi chứ! Mệt ghê hà!
Nghe Hường nói xong, Diên lại thấy bản thân tò mò hơn. Cũng không hiểu sao công ty lại có nhiều điều kỳ lạ đến như vậy.
- ----
Ở tại nhà riêng, chị Mai đang ngồi trước màn hình vi tính thì nhận được cuộc gọi từ phía Nguyên. Chị vừa bắt máy lên đã nghe tiếng thút thít của Nguyên:
- Alo chị 2 ơi! Em không tìm thấy anh Dân. Anh đã đi đâu mấy hôm nay rồi chị ơi …huhu …
- Em bình tĩnh đi Nguyên. Nó không đi đâu xa đâu. Em chị chị biết mà. Ngày mai là ngày nó đi làm. Nó sẽ quay lại công ty thôi.
- Nhưng chị ơi … chị có thể khuyên ba đổi ý được không? Công việc nặng nhọc khổ như vậy. Ảnh không làm nỗi đâu chị ơi … huhuhu …
- Haiz… chuyện này là chuyện không thể thay đổi rồi. Có lẽ để nó làm ở đó, nó sẽ tịnh tâm hơn.
- Dạ hức….hic … Hết cách thật rồi hả chị. Em cũng không biết sao mà ảnh không chịu làm giám đốc nữa … Huhuhu …
- Ừm … em đừng lo. Chị biết em chị là đại trượng phu. Nó sẽ không trốn trách phần việc này đâu.
- Dạ!!!
- Ừm thôi em nghỉ ngơi đi nha! Chị cúp máy đây!
Cúp máy rồi, không gian yên ắng của căn phòng ập đến bên cạnh Mai. Mai nhìn màn hình laptop của mình, nơi đó hiện lên hình ảnh của cô và chồng cùng 2 đứa con nhỏ. Cũng không biết bao giờ chị mới có thể về lại đoàn tụ với gia đình. Chị cảm thấy chán nản cực độ!
- --
Ngày hôm sau, chị Tú lại 1 lần nữa đứng trước phòng và hỏi về việc cho người sang kho bãi lấy số liệu:
- Sao nào! Có ai xung phong đi không?
Bọn họ lúc này mới người này nhìn người kia, rồi bắt đầu đùn đẩy:
- Thùy Duyên và Diên Diên là người đang bị án treo đó. Chị cử 2 chị ấy đi đi là đúng đó!
Thật ra cái phòng này nó bạc và lật lộng và điều không phải Diên không biết, nhưng mà chỉ đi có 1 tuần mà mọi người lại có thể đùn đẩy đến mức độ như vậy thì quả thật Diên hơi bất ngờ. Diên cười khẩy rồi nói:
- Chị Tú hiện giờ chỉ cần 1 người đi thôi đúng không ạ?
- Phải!
Thùy Duyên vừa nghe vậy liền chen ngang, giọng nói khẩn trương có chen phần chống chế:
- Ơ! Chị Tú … em đi cũng được thôi … em cũng không sợ nắng gió hay đường xa gì cả. Nhưng mà … Nhưng mà em không cam tâm khi em và Diên đều bị án treo. Sao em phải đi 1 mình.
Diên nhìn sang Thùy Duyên mà lắc đầu, cô cũng cảm thấy mắc cười:
- Thùy Duyên … Nếu cô không muốn đi 1 mình thì tôi đi với cô! Cần gì phải cuống lên như vậy chứ.
Thùy Duyên vừa nghe Diên nói vậy liền sửng cồ lên:
- Giỏi mà! Người ăn cắp bài viết của người khác còn dám làm thì sợ việc gì chứ, phải không Diên!?
Diên cười:
- Đang nói ai vậy?
Nghe tình hình có vẻ căng thẳng, chị Tú mới hòa giải:
- Thôi! Đủ rồi! Chỗ này, giờ này không phải để 2 người cãi nhau. Chuyện đó là chuyện khác, chuyện đi lấy số liệu là chuyện khác. Chuyện của 2 người kỷ luật theo cách khác do ban lãnh đạo xử. Không thể lấy chuyện này ra giải quyết được. Hơn nữa phòng mình cũng nhiều việc. Chỉ cần đi 1 người thôi.
Diên lúc này mới nhìn Thùy Duyên, ánh mắt Diên đanh lên như muốn nói: “ Tôi không hèn như cô!”. Diên dõng dạc nói:
- Chị Tú! Để em đi!
Thật ra Diên rất cay mắt phòng của mình bởi những con người ngại khó, chưa gì đã chùn chân. Khi Diên nói câu đó, mọi ánh mắt đều đổ dồn về Diên. Chị Tú cũng ngạc nhiên, chị hỏi lại:
- Em muốn đi thật sao Diên?
- Dạ! Em muốn!