Thi Tiên Sinh Thân Yêu!

Chương 42: 42 Chương 40-3

“Em gái à…” Chu Sa nói.

Tôi cười vui vẻ: “Cô cũng có thể biến thành đồ vật gì nhỏ nhỏ không? Hay là cô có thể bám vào đồ vật gì đó được chôn cùng cô để nghỉ ngơi?”

Chu Sa lắc đầu: “Em hiểu lầm rồi, ý của chị là, chúng ta có thể ngủ cùng nhau…”

“Hay là cô đi ngủ trước đi.” Tôi nhẹ nhàng cự tuyệt.

Đây đâu phải chuyện đùa, sô pha phòng khách chỉ có như vậy, đừng nói là hai chúng tôi ngủ cùng nhau, chỉ một người ngủ có khi còn không thoải mái duỗi chân, huống hồ tôi sẽ không ngủ cùng quỷ.

Tuy tôi không sợ cô ấy nhưng không có nghĩa tôi sẽ chấp nhận cùng chung chăn gối với cô ấy.

Ôm lấy gối quay trở lại phòng tắm, tôi miễn cưỡng ngủ ở bồn tắm một đêm.

Hôm sau tỉnh dậy, toàn thân đau nhức.

Đột nhiên cảm thấy hối hận, vì sao lại không bảo Chu Sa vào phòng tắm? Hơn nữa đây chỉ là ngày đầu tiên, Cố Chước còn nói phải đợi tìm được cuốn sách đen kia mới bằng lòng thả hai bọn họ đi.

Nói cách khác, bọn họ còn phải ở lại đây một thời gian.

Cuộc sống phía trước quả thật không thấy ánh sáng đâu.

Cũng may Chu Sa rất biết tự giác khi ăn nhờ ở đậu.

Người sống ở thời đại cô ấy đều rất chăm chỉ, sáng tỉnh dậy tôi đã thấy trên bàn có sẵn đồ ăn nóng, toàn bộ nhà cũng đã được quét dọn một lần, sàn nhà bóng loáng soi được cả hình người.

Trong lòng cũng hơi thoải mái, tôi chào Chu Sa, bảo cô ấy cùng nhau ăn cơm.

Chu Sa hơi mỉm cười, nói: “Để chị gọi chủ nhà ra ăn.”

Từ từ.

Chủ nhà?

Là ai?

Chủ nhân ngôi nhà này không phải là tôi sao?!

Chu Sa đã đứng dậy, nhẹ nhàng gõ cửa phòng ngủ.

Cố Chước đi từ phòng ngủ ra, trông anh ta rất phấn chấn, có thể thấy được đêm qua anh ta ngủ không tồi.

Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt muốn giết người.

Tuy biết anh ta rất lợi hại nhưng hành động của anh ta vẫn khiến tôi rất khó chịu.

Đây không phải là tu hú chiếm tổ sao?

“Từ Anh, lát nữa tôi đi ra ngoài một chuyến, hôm nay cô có việc gì không?” Vừa ăn cơm Cố Chước vừa cười tủm tỉm nhìn tôi.

Có hố, anh ta đang dẫn tôi nhảy xuống hố.

Tôi quay đầu không thèm nhìn anh ta, cũng không trả lời anh ta.

Chu Sa nhìn tôi bằng vẻ khiếp sợ như đang muốn nói: Cô cũng dám ngỗ nghịch với chủ nhà, anh ta lợi hại như vậy, thái độ này của cô là muốn chết à?

Tôi nhắm mắt lại, cũng không thèm nhìn Chu Sa, cúi đầu nhìn bát cơm, thầm nảy sinh những suy nghĩ ác độc.

Chu Sa lại khá tốt, có lẽ do tư tưởng phong kiến độc hại đã ăn sâu vào người, cứ mở miệng một câu là lại gọi Cố Chước bằng “chủ nhân”.

“Chủ nhân…” nhân lúc tôi đang tỏ ra lạnh lùng với Cố Chước, Chu Sa bèn nắm lấy cơ hội thể hiện: “Hôm nay tôi không có việc gì, ngài có thể đưa tôi đi cùng.”

“Ai là chủ nhân của cô?” Cố Chước bị Chu Sa gọi đến sửng sốt.

“Đương nhiên là ngại rồi.

Ngài đưa tôi từ Tây Sơn ra đây, lại giúp tôi siêu độ cho chị em ở Tây Sơn, sau này ngài chính là chủ nhân của tôi.” Chu Sa lập tức tâng bốc.

Tôi chọc mạch đũa gắp đồ ăn, rồi vừa nhai vừa nói nhỏ: Chúa nịnh hót!

Sớm biết thế này tôi đã không cho Chu Sa về, cảm thấy sau này địa vị của mình khó giữ được.

Khoan đã, thật không đúng, tôi đang ghen sao?

Gì mà địa vị khó giữ? Tôi vốn cũng không phải là người có địa vị gì với Cố Chước.

Khi nghĩ đến đây tôi chợt cảm thấy hoảng sợ, thầm cố gắng đặt lại mình vào đúng vị trí, tốc độ ăn cơm cũng lần nữa chậm đi.

Cố Chước vốn bị từ ‘chủ nhân’ của Chu Sa khiến cho ngượng ngùng, sau khi thấy sự thay đổi của tôi, miệng anh ấy đột nhiên khẽ mỉm cười, nói: “Nếu cô muốn nhận ta là chủ nhân thì ta cũng không nên quá keo kiệt với cô.

Số bùa này cô cầm đi, mỗi buổi tối đốt một cái, có thể tinh lọc trọc khí* trên người của cô.”

“Cảm ơn chủ nhân…” Chu Sa mỉm cười đầy duyên dáng, cẩn thận nhận lấy lá bùa giống như chúng là bảo vật của mình vậy.

Tôi mắt lạnh nhìn hai người bọn họ, trong lòng thầm nghĩ: Cẩu nam nữ.