Sáng sớm đã liếc mắt đưa tình ngay trước mặt người khác, hai người ngủ luôn một phòng cho xong có phải không!
“Hôm nay tôi có việc rồi.” Không muốn nhìn hai bọn họ tình chàng ý thiếp, tôi lạnh lùng nói.
“Có việc gì?” Cố Chước hỏi.
“Đi thuê một căn nhà cho các người, từ đêm nay ba người dọn ra khỏi nhà tôi.” Tôi nói.
Nói xong tôi ăn miếng cuối cùng, cũng không chất bá mà đứng dậy đi vào phòng ngủ để thay quần áo.
Thật không thể chịu nổi, vẫn thấy ở một mình thoải mái hơn, có kẻ ưỡn ẹo trước mặt mình thật sự chướng mắt.
Cố Chước đi theo tôi, cũng theo vào hẳn phòng ngủ.
“Quả thật nên thuê nhà khác, nơi này quá nhỏ.” Cố Chước nói.
“Đi ra ngoài!” Tôi nói.
“Cô không vui à?” Cố Chước hỏi lại.
Trong ánh mắt anh ta đầy vẻ chế giễu: “Không phải cô đang ghen chứ? Vì Chu Sa?”
“Nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy vì sao cô không vui?” Cố Chước nói, không chỉ không đi ra ngoài mà còn ngồi xuống trước mặt tôi, tỏ vẻ như đang muốn cùng tôi tâm sự.
Đây là có bà hai nên đến an ủi bà cả sao?
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta.
Phì phì phì!
Lại suy nghĩ linh tinh gì mà bà hai bà cả.
Kịp thời sửa những suy nghĩ không tốt, tôi hỏi Cố Chước rốt cuộc muốn nói gì? Có chuyện gì thì cứ nói, không có chuyện gì thì tôi phải đi ra ngoài xem nhà.
“Trong thẻ này có một vạn tệ, cô cầm lấy đi thuê nhà đi.
Đừng thuê nhà nhỏ quá, ít nhất phải có bốn phòng, mỗi người một phòng.”
“Tôi không muốn ở cùng các người, tôi có chỗ này rồi.” Tôi ngắt lời.
Đang êm đẹp, vì sao tôi lại phải đến ở nhà của Cố Chước thuê chứ? Như vậy không phải anh ta sẽ thật sự thành chủ nhà sao?
“Tôi tới cũng để nói chuyện này với cô.” Cố Chước đưa tay giữ chặt tay tôi, thuận thế kéo tôi về phía anh ta.
Tôi cũng theo đà ngồi xuống giường…
Cùng anh ấy mặt đối mặt…
“Hiện tại cô ở một mình không an toàn.
Lần trước khi xử lý La Thanh La, sư thúc tôi đã thấy cô, hẳn cô cũng biết thi nhân đối với phái Dưỡng Thi của chúng tôi có ý nghĩa gì.
Hiện tại còn chưa bắt được hắn, không chừng lúc nào đó lại đột ngột xuất hiện trước mặt cô, ra tay với cô.
Cho nên cô ở một mình, tôi không thấy yên tâm.”
“Hẳn người anh không yên tâm chính là sư thúc của anh.” Tôi cười lạnh.
Trước đây anh ta luôn nói tôi làm liên lụy anh ta, hiện tại lại nói không yên tâm về tôi?
Trước khi không gặp anh, tôi sống không tốt sao?
Thoải mái bắt quỷ, thoải mái kiếm hồn ngọc.
“Được, vậy cứ ở đây đi.
Dù sao tôi sẽ không rời xa cô, nếu cô không đi theo bọn tôi thì chúng ta cứ tiếp tục ở nhà của cô.
Tùy cho cô chọn.” Cố Chước nói.
Tôi trừng mắt nhìn Cố Chước, đây không phải là không biết xấu hổ ép người sao?
Chu Sa cũng không thể rời khỏi tầm mắt của anh ta, tôi cũng không thể rời khỏi tầm mắt của anh ta.
Anh ta không yên tâm về mọi người, cho nên mọi người đều phải xun xoe vây quanh anh ta có đúng không?
Cầm lấy thẻ ngân hàng, hỏi mật mã, tôi bảo Cố Chước ra ngoài, tôi ở lại phòng ngủ thay quần áo.
Vẫn là nên thuê nhà mới, cùng lắm là thuê nhà ba phòng.
Tôi không muốn lại phải ở chung một phòng với bọn họ.
Khi ra khỏi cửa, Cố Chước Chu Sa cùng Bạch tiên cũng đều chờ ở cửa.
Đây là muốn cùng nhau đi ra một lượt.
Cố Chước bảo Chu Sa đi thuê nhà cùng tôi còn anh ta đưa Bạch tiên đi tới chợ đồ cổ tìm người xem xét cục đá của Bạch tiên.
Nghĩ tới cảnh khi Cố Chước quay lại có thể đem theo không ít tiền, lòng tôi ít nhiều cũng thấy dễ chịu hơn.
Chúng tôi phân công xong liền xuất phát.
Dưới sảnh có mấy công ty môi giới nhà đất, có điều chỗ hiện tại tôi ở đều là nhà ở kết hợp với kinh doanh, thường có diện tích nhỏ.
Nhà có ba phòng ngủ đã xem như nhà to, chúng tôi tìm ở mấy khu quanh đây đều không tìm được căn thích hợp.
Không phải là do giá cao mà do nhà quá kém, hoặc do vị trí quá nắng.
Đi tìm cả buổi sáng tôi đã bắt đầu thấy tuyệt vọng.