Thiên Châu Biến

Chương 47-2: Nữ tử tóc trắng thần bí (2)

Minh Hoa cao giọng: “ Mọi người phía dưới thay phiên nhau đứng dậy tự giới thiệu về bản thân mình một chút. Cũng là đồng học nhận biết nhau một chút.”

Giới thiệu từ trước rồi đến sau, lần này, Chu Duy Thanh lắng nghe rất nghiêm túc. Người thứ nhất đứng lên chính là Khấu Duệ, bởi vì hắn vóc người nhỏ con cho nên ngồi ở phía trước.

“ Mọi người, ta tên là Khấu Duệ, mười bảy tuổi, tốt nghiệp trung cấp học viện quân sự tại Âu Đăng thành, chủ tu Tình báo học. Trung vị Thể sư, Thể Châu thuộc tính Nhanh nhẹn cùng Phối hợp.”

Kế tiếp mỗi một học viên đều đứng lên giới thiệu như vậy. Đến lúc Ngôn Tích Triết đứng lên giới thiệu khiến cho Chu Duy Thanh có chút chú ý: “ Ngôn Tích Triết, mười bảy tuổi, Trung vị Thiên sư, Thể Châu thuộc tính Sức chịu đựng.” Dựa theo quy củ của Thiên Châu Sư, hắn cũng không nói đến thuộc tính Ý Châu của mình.

Thuộc tính Sự chịu đựng? Đối với thuộc tính này Chu Duy Thanh vẫn có hiểu rõ chút ít, nhưng Thể Châu thuần túy là Sức chịu đựng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Ngự Châu sư có được thuộc tính Sức chịu đựng thì năng lực kéo dài chiến đấu cực mạnh, hơn nữa cũng là hạng người có tính cách kiên định. Mộc Ân đã từng nói với hắn, đối thủ có được thuộc tính Sức chịu đựng là khó chơi nhất. Nhất định phải nhanh chóng đem tiêu diệt hoàn toàn.

Cuối cùng đến Chu Duy Thanh tiền hành tự giới thiệu. Đến phiên, hắn chậm rãi đứng lên, cảm thụ được những học viên khác chăm chú nhìn lễ độ, hắn ưu nhã cười: “ Ta tên Chu Duy Thanh, Thượng vị Thiên sư, Thể Châu thuộc tính Lực lượng, Ý Châu thuộc tính Không Gian, cái này mọi người đều biết nên cũng không có gì giấu diếm. Nói thật, ta chưa từng có học qua kiến thức quân sự gì, nhưng ta biết lực ngưng tụ trọng yếu. Nếu đã ta làm trưởng lớp, ta liền hy vọng bốn năm sau, lớp chúng ta có thể trở thành một ban xuất sắc nhất từ trước đến nay của Phỉ Lệ hoàng gia Học viện quân sự.”

Minh Hoa mỉm cười vỗ tay: “ Ta cũng hy vọng như vậy. Được rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người có thể đi nghỉ ngơi. Lớp trưởng, ngươi theo ta đến phòng làm việc.” Nói xong, nàng hướng bên ngoài đi ra.

Vẻ mặt Mã Quần đầy ghen tỵ hướng Chu Duy Thanh nói: “ Lớp trưởng đại nhân, Minh Hoa lão sư không phải là coi trọng ngươi chứ? Nói như thế nào ta bộ dạng cũng không thua kém ngươi a.”

Chu Duy Thanh cười hắc hắc: “ một tên đại ngốc, ngày mai còn muốn cùng nàng luận bàn ư? Ngại phúc bản thân quá nhiều sao. Ngươi có thể đi hỏi thăm một chút cái gì gọi là Minh Hoa Chi Giới.” Vừa nói, hắn cũng đứng lên, duỗi lưng một cái, lúc này mới tiêu sái đi ra ngoài. Thời điểm đi qua Thượng Quan Băng Nhi, thấy ánh mắt nàng rõ ràng có chút lo lắng, hắn mới mỉm cười nói: “ Yên tâm, ta biết xử lý thế nào. Ngươi về nhà trước đi.”

“ Ừh.” Thượng Quan Băng Nhi nhẹ nhàng đáp ứng, nụ cười nhưng mặt có chút đỏ lên, nàng chỉ cảm thấy Chu Duy Thanh dặn dò thật giống như là trượng phụ đang dặn dò thê tử của mình. Mặc dù cảm giác như vậy làm nàng có chút ngượng ngùng nhưng lại càng cảm thấy ngọt ngào hơn.

Minh Hoa đứng ở cửa phòng đợi Chu Duy Thanh đi ra mới tiếp tục đi phía trước. Chu Duy Thanh đi sau lưng nàng nhìn cái eo nhỏ nhắn mảnh khảnh, lại thêm cặp mông đầy đặn như trái đào mật chín mọng thơm ngon(chỉ muốn úp mặt vào một cái), không khỏi thầm nuốt nước miếng. Hắn tuổi này vốn dục vọng cực kỳ cường thịnh, mặc dù có Thượng Quan Băng Nhi bên cạnh nhưng là thấy nhưng không được ăn. Hơn nữa hiện tại sức hấp dẫn của Minh Hoa quả là cường đại, trong lúc nhất thời ánh mắt hắn không khỏi dại ra.

Mắt thấy đi đến cầu thang, Minh Hoa đột nhiên dừng bước lại, xoay người lại nhìn về phía vẻ mặt đầy Trư ca(Bát Giới) của Chu Duy Thanh bật cười, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: “ Nhìn cái gì vậy? Có muốn sờ một chút hay không?”

Âm thanh của nàng ôn nhu uyển chuyển, giống như là nhẹ nhàng gãi một chút trong lòng Chu Duy Thanh, Chu Duy Thanh cơ hồ không chút do dự thốt ra: “ Muốn…”

Minh Hoa mỉm cười nói: “ Cho ta xem Biến Thạch Ý Châu của ngươi một chút, ta sẽ xem xét một chút.”

Nghe được hai chữ Biến Thạch, Chu Duy Thanh nhất thời tỉnh táo lại, bộ dạng lẫm liệt, dường như không hiểu cái gì hỏi: “ Biến Thạch cái gì? Sao…”

Minh Hoa liếc hắn một cái, sẵn giọng nói: “ Ngươi đừng giả bộ.” Nói xong, nàng lại lần nữa bước đi lên lầu.

Ở dưới sự dẫn dắt của Minh Hoa, cả hai người đi thẳng lên tầng bốn Giáo Học lâu, nơi này cũng là phòng làm việc của lão sư. Minh Hoa đi đến trước cửa một gian mở cửa, đem Chu Duy Thanh đi vào trong.

Phòng làm việc không lớn, chỉ có chừng hai mươi thước vuông. Bên trong phòng có chừng mấy bồn cây xanh, lộ vẻ sinh cơ dào dạt. Chỉ có một bàn làm việc, hiển nhiên đây là phòng làm việc của Minh Hoa. Phỉ Lệ hoàng gia Học viện quân sự là một trong học viện cao cấp nhất ở Phỉ Lệ đế quốc, đãi ngộ lão sư vô cùng ưu đãi.

Minh Hoa ý bảo Chu Duy Thanh ngồi tại ghế tràng trước bàn làm việc, nàng thì tựa vào trên bàn làm việc, có chút khinh bạc nói: “ Trưởng lớp đại công vô tư của chúng ta, nợ ngày hôm qua tính làm sao đây?”

Chu Duy Thanh giả ngu nói: “ Nợ cái gì? Ta đây chưa bao giờ nợ tiền ai.”

Minh Hoa hừ lạnh một tiếng: “ Ngày hôm qua ngươi đánh người ta bị thương như vậy, chẳng lẽ không tính gì sao? Tiền thuê nhà hay là xem như phí người ta dạy kèm tại nhà a.” Âm thanh của nàng mềm nhũn, nói tựa hồ như không ra tiếng. Bất quá, tuy Chu Duy Thanh mặc dù rất dại gái, nhưng bởi vì lúc trước có cảnh giác nên trong lòng hết sức cẩn thẩn.

“ Minh Hoa lão sư, đây chính là ngài chủ động tìm đến cửa, cũng không nên trách ta. Hơn nữa, ta đã hạ thủ lưu tình a! Nếu không, chủ nhiệm chúng ta đã phải đổi lại một vị.”

Minh Hoa cười nhạt một tiếng: “ Chu Duy Thanh, chúng ta nói thẳng ra đi. Cho ta nhìn Biến Thạch Ý Châu của ngươi, ta bảo vệ tương lai bốn năm học an ổn vượt qua. Nếu không, lấy địa vị của ta trong học viện, muốn để không chút yên tĩnh vẫn là rất dễ dàng. Đừng xem ngươi nhận được tán thành của Tiêu Thệ chủ nhiệm, ta chỉ cần đem chuyện ngươi có thuộc tính Tà Ác nói ra, Thác Ấn cung sẽ không bỏ qua cho ngươi, cũng không ai có thể bảo vệ ngươi.”

Nghe được bốn chữ Thuộc tính Tà Ác, Chu Duy Thanh trong lòng chấn động mãnh liệt, ngoài mặt bất động thanh sắc, nhưng sắc mặt cũng trầm xuống, thản nhiên nói: “ Minh Hoa lão sư, ta không rõ ý của ngài?”

Minh Hoa tựa hồ như đã nắm chặt trong tay, tự nhiên cười một tiếng, cầm lấy chén nước trên bàn uống, “ Ngươi thật không rõ sao? Đừng nói với ta ngươi không có thuộc tính Tà Ác. Nếu như không có thuộc tính Tà Ác mà nói, hôm qua tại sao ngươi có thể đối với Minh Giới Chi Hoa của ta phản cắn nuốt? Ngươi chẳng những có, hơn nữa thuộc tính Tà Ác của ngươi cực mạnh, bình sinh ta mới lần đầu thấy qua. Nếu ta đoán không có sai, ngươi thậm chí có thể khống chế thi triển Tà ma biến. Ta nói không sai chứ, Chu Duy Thanh đồng học?”

Roạt một tiếng, Chu Duy Thanh đột nhiên đứng lên. Trong nháy mắt tại nơi này, trên người hắn bộc phát sát cơ cường đại không có gì sánh được. Nhất là huyết quang trong đáy mắt nồng nặc chợt lóe lên. Khí thế hung lệ kia làm Minh Hoa suýt nữa làm rơi cầm chén nước trong tay, sắc mặt nhất thời cũng trở nên tái nhợt mấy phần.

“ Chu Duy Thanh, ta cảnh cáo ngươi, không được làm loạn. Nơi này là học viện, xung quanh phòng làm việc của ta đều là lão sư học viện, thực lực mạnh hơn ngươi chỗ nào cũng có. Nếu ngươi dám ở chỗ này động thủ với ta, như vậy ngươi nhất định phải chết.” Lúc này trong lòng Minh Hoa cũng có chút thấp thỏm, mới vừa rồi Chu Duy Thanh bộc phát khí thế thô bạo thật dọa người.

Lệ khí chợt lóe lên rồi biến mất. Thần sắc Chu Duy Thanh nhanh chóng trở lại bình thường, khẽ nhìn Minh Hoa mỉm cười: “ Lão sư, ta nghĩ là ngài đã hiểu lầm, ta chẳng qua là cảm thấy ta phải đi. Ngươi mới vừa nói, không để cho ta ở chỗ này động thủ với người, vậy có phải hay không, trở về nhà chúng ta cùng động thủ a?”

Minh Hoa cười lạnh một tiếng: “ Ngươi dám rời khỏi nơi này một bước, ta liền công bố ngươi có thuộc tính Tà Ác. Ngươi cho rằng còn cơ hội cho ngươi động thủ với ta?”

Chu Duy Thanh than nhẹ một tiếng, ưu nhã nói: “ Có lúc, không nên tự quá cho là đúng. Rất nhiều thứ, không phải giống như mặt ngoài ngươi nhìn thấy. Ai… Lão sư đã vội vã dùng dâm uy. Xem ra ta chỉ còn nước cho ngươi xem Ý Châu của ta là cái gì. Ngươi không phải rất muốn sao? Vậy liền nhìn đi.”

Vừa nói, hắn chậm rãi kéo ống tay trái của mình lên, lộ ra cổ tay. Thiên lực khẽ vận chuyển, Thiên Châu kèm theo một đạo bạch quang đã từ cổ tay trái hắn hiện ra.

Lần này, đến phiên Minh Hoa sắc mặc thay đổi. Tổng cộng có ba khỏa Kim Lục Miêu Nhãn Ý Châu long lánh quang thải chói mắt lặng lẽ xuất hiện trên cổ tay trái của Chu Duy Thanh. Đặc biệt khí tức Không Gian hệ đập thẳng vào mặt.

“ Không thể nào!!!” Minh Hoa cơ hồ thất thanh kinh hô. Nàng đối với phán đoán của mình tuyệt đối tự tin, nhưng làm sao cũng không nghĩ ra, Ý Châu của Chu Duy Thanh đúng là ba khỏa Không Gian hệ Kim Lục Miêu Nhãn.

Chu Duy Thanh mỉm cười nói: “ Cho nên ta nói lão sư ngài tự cho là đúng. Nếu như không có chuyện gì nữa ta sẽ không quấy rầy ngài. Nếu buổi tối lão sư còn tò mò mà tới phòng ta, ta sẽ không buông tha cho một bữa tiệc mỹ vị như vậy đâu. Nếu như ta không nhìn lầm mà nói, Lão sư ngài vẫn là xử nữ sao. Xử nữ giả bộ dâm phụ. Chậc chậc, cuối cùng vẫn là không giống như vậy a! cáo từ.”

Nói xong câu đó, Chu Duy Thanh xoay người rời đi. Nhưng sau khi hắn ra ngoài, thần sắc trên mặt đã có chút ngưng trọng. Minh Hoa thế nhưng lại đoán được hắn có Tà Ác thuộc tính, thậm chí còn đoán ra được hắn có thể khống chế Tà ma biến. Cái này uy hiếp thật sự quá lớn. Mình hẳn là phải đem nàng giết người diệt khẩu chứ?

Mà sau khi Chu Duy Thanh đi ra ngoài, Vẻ mặt Minh Hoa đã tức giận đến tái nhợt. Đột nhiên nàng vung tay một cái, đem cái chén trên bàn ném nát bấy. Nghiến răng nghiến lợi nói: “ Chu Duy Thanh, tên khốn khiếp này. Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Một hồi lâu, Minh Hoa thở hổn hển mới dần bình phục lại, trong mắt lại toát ra vẻ thanh minh, lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.

"Không đúng. . . Hắn quyết không có thể nào không có Tà Ác thuộc tính. Hơn nữa, ngày hôm qua thời điểm hắn công kích ta lần cuối cùng, rõ ràng có sử dụng loại kỹ năng hạn chế khác, không phải thuộc về Không Gian hệ. Ta chính là Hạ vị Thiên tôn, đối với mấy cái này làm sao có phán đoán sai lầm chứ? Nhất định là có điểm gì ta không nghĩ đến, hoặc là hắn có cái gì che dấu năng lực Ý Châu chân chính của mình hoặc là có vật phẩm đặc thù. Nhất định là như vậy.”

“Chu Duy Thanh. . . Ta nhất định sẽ tra ra chân chính thuộc tính của ngươi. . . Ngươi chờ xem. . . . ,”