Thiên Châu Biến

Chương 47-3: Nữ tử tóc trắng thần bí (3)

Lầm bầm lầu bầu một lúc đến chỗ này, trong mắt Minh Hoa hiện lên một tia tà khí nồng đậm, nàng chợt cả kinh, vội vàng thu nhiếp tinh thần, tà khí kia mới nhạt đi dần dần.

“ Đến tột cùng có biện pháp gì mới có thể làm cho hắn đi vào khuôn khổ đây?” Minh Hoa dần dần lâm vào trầm tư.

Bên kia, Chu Duy Thanh vừa mới đi xuống tầng thì nội tâm cũng chấn động. Thượng Quan Băng Nhi đã từng nói với hắn, kẻ có được thuộc tính Tà Ác, nhất là Thiên Châu Sư có Tà ma biến, bị Thác Ấn cung của các quốc gia trên đại lục truy lùng. Một khi bại lộ, cho dù có thể may mắn sống sót, nhưng cũng sợ rằng sau này không còn có chỗ đặt chân. Thậm chí cũng không thể trở về Thiên Cung đế quốc, cả đời chỉ có thể sống chui lủi trong bóng tối.

Không được, tuyệt đối không được. Mặc dù có thể nói hắn trong lòng ôm chí lớn, nhưng nguyện vọng duy nhất của hắn chính là làm cho Thiên Cung đế quốc ngày càng cường đại, để cho mỗi con dân vì mình là một thành viên của Thiên Cung đế quốc mà tự hào.

Dùng sức hít sâu một cái, trong lòng Chu Duy Thanh tự nói với mình, đối mặt với nguy cơ nghiêm trọng như vậy, tuyệt không thể mềm lòng(tâm từ thủ nhuyễn). Cho dù Minh Hoa là muội muội của Minh Dục, tuyệt cũng không thể bỏ qua cho nàng. Phải thừa dịp nàng chưa xác định được mình quả thật có thuộc tính Tà Ác mà đem chuyện này nói cho người khác biết, Nhất định đem nguy cơ này diệt ngay từ trong trứng nước.

Sát cơ nồng đậm từ trong lòng Chu Duy Thanh lóe lên rồi biến mất. Mặc dù hắn không muốn giết nữ nhân, lại càng không muốn giết một mỹ nữ như Minh Hoa. Nhưng chuyện này liên quan đến minh cùng tương lai tổ quốc mình, thậm chí là an nguy của Thượng Quan Băng Nhi. Quyết định thật nhanh, hắn đã hạ quyết tâm. Đêm hôm nay, chỉ cần Minh Hoa dám trở lại ở, liền nhất định phải đem chuyện này hoàn toàn chấm dứt. Nếu không, sau này cuộc sống của mình nhất định sẽ càng khó khăn.

“ Chu Duy Thanh.” Đang lúc ấy thì có một âm thanh thâm trầm đưa hắn từ trong suy nghĩ thức tỉnh.

Chu Duy Thanh ngẩng đầu nhìn mới phát hiện, trong lúc vô thức mình đã trở lại tầng một Giáo Học Lâu, Tang Lãng đang đứng trước cầu thang nhìn hắn.

“ Chúng ta nói chuyện một chút.” Ánh mắt Tang Lãng hơi có chút ảm đạm.

“ Có việc gì cứ nói thẳng đi.” Lúc này bởi vì chuyện Minh Hoa nên tâm tình Chu Duy Thanh có chút không tốt, cũng không muốn dây dưa với Tang Lãng quá nhiều.

Tang Lãng nói: “ Ngươi cùng ta thời điểm vừa đến học viện rất giống nhau. Bất quá, lúc đó đó ta đây xa xa không cường đại như ngươi. Lại càng không có bản lĩnh Ngưng Hình sư như ngươi vậy. Ngươi biết không? Nếu có lựa chọn, thật ra thì không có một ai nguyện ý bị nô dịch. Nhưng thân là Ngự Châu sư, nếu như không thể ngưng hình, thác ấn thì vĩnh viễn cũng không có thể xuất đầu. Vì vậy, rất nhiều học viên bình dân từ nhỏ chịu khổ rất nhiều sao ý chí không kiên định sẽ chọn đầu nhập vào quý tộc hoặc là Thác Ấn cung, từ đó nhanh chóng tăng lên tự thân thực lực, bộc lộ tài năng. Cũng chính bởi vì vậy, bọn họ bỏ qua tương lai tự do, nhưng ta lại không có biện pháp ngăn cản lựa chọn của bọn họ. Bởi vì ta không có năng lực trợ giúp bọn họ.”

Chu Duy Thanh thản nhiên nói: “ Ngươi nói với ta những thứ này thì có ý nghĩ gì?”

Tang Lãng nói tiếp: “ Ta không có năng lực, nhưng ngươi có. Chu Duy Thanh, thời điểm ngươi bộc lộ ra thân phận Ngưng Hình sư, có lẽ ngươi cũng không có chú ý tới. Tất cả các học viên bình dân nhìn ánh mắt của ngươi đều là vô cùng nồng nhiệt. Ta lần này là đại biểu những lão sinh không có thần phục đám quý tộc đến. Chúng ta tổng cộng có bốn mươi bốn người, chỉ cần ngươi nguyện ý giúp đỡ chúng ta giống như giúp đỡ học viên ban của ngươi vậy. Như vậy, tất cả chúng ta hướng ngươi thần phục.”

Chu Duy Thanh cười cười, ánh mắt nhìn Tang Lãng có thêm mấy phần hài hước: “ Hướng ta thần phục? Tang Lãng niên trưởng, ngươi không phải là đang nói đùa chứ? Tại sao ta phải tin tưởng các ngươi hướng ta thần phục? Các ngươi lựa chọn như vậy, đơn giản cũng bởi vì ta không có cách nào hạn chế các ngươi thôi. Không có phong ấn trói buộc, đây còn không phải là các ngươi nghĩ muốn đi khi nào thì đi sao? Ngươi có biết cần nuôi sống hơn bốn mươi tên Ngự Châu sư thì cần phải trả giá bao nhiêu không? Hàng năm cũng sẽ không ít hơn năm trăm vạn kim tệ, coi như là tổ quốc của ta Thiên Cung đế quốc cũng nuôi không nổi các ngươi, bao gồm nhiều Thiên Châu sư ở bên trong như vậy. Mà trả giá thật lớn như vậy chỉ đổi lấy một lời hứa hẹn đơn giản kiểu thần phục mà thôi. Ngươi làm như ta là kẻ điên sao?”

Tang Lãng sửng sốt một chút, cả giận nói: “ Chu Duy Thanh, ngươi đây là đang vũ nhục nhân cách của ta.”

Chu Duy Thanh khinh thường hừ một tiếng: “ Nhân cách sao? Vật nào bao nhiêu tiền một cân? Chuyện ta nguyện ý làm, bất luận bao nhiêu khó khắn, bất luận trả giá thật nhiều ra sao ta cũng sẽ hết sức cố gắng làm. Nhưng chuyện ta không muốn làm, tuyệt đối không ai có thể bức bách ta đi làm. Ta nuôi dưỡng học viên lớp chúng ta, đó là bởi vì ta không hy vọng thấy người bên cạnh ta hướng đến đám quý tộc kia thần phục. Mà một câu này của ngươi, hứa hẹn vu vơ có thể có cái ý nghĩa gì chứ? Muốn có sự trợ giúp của ta không phải là không được, nhưng ta muốn cũng muốn các ngươi tiếp nhận phong ấn của ta, các ngươi dám sao? Nếu như vậy, cùng thần phục đám quý tộc có cái gì khác nhau sao?”

Tang Lãng hít sâu một hơi, trên cái đầu trọc mơ hồ có gân xanh nhảy lên. Hai đấm nắm thật chặt, trừng mắt nhìn Chu Duy Thanh.

Chu Duy Thanh từ cầu thang đi xuống, đi đến bên cạnh hắn: “ Ta biết, ngươi muốn nói chỉ có học viên bình dân chúng ta đoàn kết lại như một sợi dây thừng thì mới có thể chống đỡ được đám học viên quý tộc. Nhưng ta thật không có tin tưởng lý do của ngươi. Chỉ bằng câu nói suông vô ích của ngươi là ta liền phải giao ra hơn ngàn vạn kim tệ ư? Điều này hiển nhiên không phải là một việc làm cho người ta thích thú. Niên trưởng, ngươi nghĩ sao? Ngươi cũng quá rõ ràng đi mà.”

Rất nhanh hai nắm đấm của Tang Lãng chậm rãi buông lỏng, Ánh mắt vốn dữ tợn cũng từ từ trở nên mờ mịt, không ngừng hít sâu, hết sức ổn định tâm tình của mình.

“ Vậy ngươi có điều kiện gì?” Tang Lãng trầm giọng nói.

Chu Duy Thanh thản nhiên nói tiếp: “ Ý nghĩ mỗi người cũng theo số tuổi tăng lên mà thay đổi. Hứa hẹn vĩnh viễn luôn kém tin cậy hơn ước thúc. Các ngươi tổng cộng có bốn mươi bốn người, ta muốn là có bốn mươi bốn cái phong ấn ước chế theo mỗi người. Tang Lãng niên trưởng, ta không phải là người… nhưng ta tuyệt đối là một người bao che khuyết điểm. Cũng không sợ nói cho ngươi biết, ta vẫn chưa đến mười bảy tuổi đã là một Trung cấp Ngưng Hình Sư rồi, trước lúc tốt nghiệp học viện, ta ít nhất có thể trở thành Cao cấp Ngưng Hình Sư. Nội trong mười năm, ta nhất dịnh sẽ lên Ngưng Hình Đại sư, Ngưng Hình Tông sư. Tương lai có thể trở thành một vị Thần sư hay không thì ta không biết, nhưng ta có bảy thành nắm chắc. Đồng dạng là phong ấn, đi theo một gã tương lai trở thành Thần sư, có thể nhận được tin tưởng như thế nào ta cũng không cần nhiều lời. Các ngươi cũng không cần vội vã quyết định làm gì, ta còn ở học viện này mấy năm nữa. Nếu như trước lúc tốt nghiệp, ta không thể đạt được trình độ Cao cấp Ngưng Hình sư mà nói, ngươi cứ xem như là hôm nay ta thúi mồm thúi miệng đi.”

Tang Lãng đầy do dự, nguyên nhân đơn giản cũng chính bởi vì hai chữ Thần Sư kia.

Ở trong lịch sử đại lục, Mỗi một vị Thần sư Cấp đều là nhân vật truyền kỳ oai phong một cõi, tung hoành thiên hạ mà không người nào dám có nghịch ý. Mà đi theo bên cạnh Thần sư, đều là Thiên Châu sư thực lực vô cùng cường đại. Mặc dù Chu Duy Thanh không có nói rõ, nhưng hắn cũng rất rõ ràng, Nếu như tương lai Chu Duy Thanh trở thành một bị Thần sư, khi đó coi như là một gã Thiên Châu sư có cấp bậc Thiên tong cũng sợ không có đủ tư cách trở thành người đi theo hắn. Chính là bởi vì hiện tại Chu Duy Thanh còn chưa đạt được đến trình độ kia, nên lúc này những Ngự Châu sư bao gồm cả Thể Châu Sư hay Ý Châu sư ở bên trong như bọn họ mới có tư cách lựa chọn đi theo. Mà một khi tương lai Chu Duy Thanh trở thành một vị Thần sư, như vậy không hề nghi ngờ chút nào, người đi theo hắn nhất định có thể trở thành một thế hệ cường giả.

“ Chu Duy Thanh, nếu như chẳng qua là đi theo một mình ngươi, như vậy, cần thiết phải từng người đến ngươi thi triển phong ấn. Mặc dù trong Không Gian hệ cũng có một chút kỹ năng phong ấn, nhưng cực kỳ thưa thớt. Cho dù chúng ta lựa chọn đi theo ngươi, thì ngươi có thể hoàn thành phong ấn như thế nào đây?”

Chu Duy Thanh giơ tay lên, vỗ vỗ bả vai Tang Lãng: “ Ta đã nói như vậy, dĩ nhiên là có thể làm được. Ngươi suy nghĩ đi.” Nói xong câu đó, hắn sải bước rời đi. Mà cũng trong một khắc đó, trong lòng Tang Lãng sóng gió đã dậy lên.

Nguyên nhân rất đơn giản, bây giờ hắn đã không có cách nào động đậy. Cảm giác bị trói buộc mãnh liệt truyền khắp toàn thân, cảm giác hắc ám âm lãnh tràn đầy làm da mặt ngoài của hắn nổi lên một tầng da gà. Hắn chỉ cảm thấy thân thể mình giống như bị hơn mười sợi dây vô hình vô ảnh trói lại.

Thân là một gã Thiên Châu sư, Tang Lãng dĩ nhiên hiểu đây là cái gì… Hắc Ám… Đây rõ ràng là kỹ năng trói buộc của thuộc tính Hắc Ám a! Không phải Hắn là một Thiên Châu Sư Không Gian hệ sao? Hắc Ám thuộc tính này, chẳng lẽ, chẳng lẽ Ý Châu của hắn có nhiều thuộc tính sao?

Trong nháy mắt tại đây, trong đầu Tang Lãng đã trống rỗng. Nụ cười đùa cợt của Chu Duy Thanh trong lúc rời đi đã khắc thật sâu trong đầu hắn.

Chu Duy Thanh hướng lớp mình đi tới, buổi lễ tựu trường đã kết thúc. Đã không còn chuyện gì, hắn muốn dẫn Thượng Quan Băng Nhi về nhà, đồng thời cũng muốn suy nghĩ một chút làm sao để đối phó Minh Hoa.

Thật ra thì mới vừa rồi cùng Tang Lãng nói chuyện, trong lòng đã nảy lòng tham. Dựa theo kế hoạch của hắn vốn là không ngừng đi làm ảnh hưởng những học viên bình dân kia, từng bước đạt được mục đích của mình. Nhưng hôm nay nhận được kích thích chuyện Minh Hoa, Chu Duy Thanh khắc sâu cảm giác bước tiến của mình không thể quá chậm.

Lúc buổi lễ tựu trường, mọi việc hắn làm nhìn như điên cuồng, nhưng kỳ thật đều có toan tính thật kỹ. Hắn đánh Đinh Thần bị thương nặng chính là bày ra thực lực, cũng là một loại chấn nhiếp… để nói cho đám học viên quý tộc cùng học viên bình dân, đến tột cùng hắn cường đại như thế nào… đối đãi với địch nhân lại càng không hạ thủ lưu tình. Cứ như vậy, chẳng những có thể làm cho trong lòng bọn họ khắc sâu ấn tượng, đồng thời cũng có thể giảm bớt người chú ý đến Thượng Quan Băng Nhi trên phạm vi lớn.

Sau đó, thái độ của hắn lại cực kỳ lớn lối yêu cầu tân sinh cùng lớp không được hướng quý tộc thần phục. Khi đó, mọi người đều cho là hắn điên rồi, chẳng qua là chứng kiến thực lực của hắn, chỉ có mình Ngôn Triết Tích dám mở miệng phản đối. Mà sau Chu Duy Thanh lại không chút do dự thể hiện ra thực lực Ngưng Hình sư của mình, đây mới chính là một bước trọng yếu.