Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 3338: Viên Đào xung kích Cổ Thánh (1)

Nghi ngờ nhìn nữ hài, chỉ thấy trên mặt nàng mang theo mỉm cười thản nhiên, đồng thời không có lộ ra biểu lộ ngoài ý muốn.

Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục xem, chỉ thấy thân thể Viên Đào tiếp tục bành trướng, không tới một phút, đã cao chừng bảy tám mét, xem ra cả người bất cứ lúc nào cũng sẽ bùng nổ.

- Có thể chịu được hay không, liền xem bản thân hắn!

Thanh âm Lạc Nhược Hi vang lên.

- Chịu được?

Trương Huyền kỳ lạ, sửng sốt một chút, ngay sau đó nhớ tới cái gì, đồng tử co rút lại:

- Chẳng lẽ... lạc ấn vừa rồi đánh vào trong cơ thể Viên Đào, sẽ bị hắn hấp thu?

Lạc ấn vừa rồi, từ trên đài cao ngã xuống, bị hắn dùng Thiên Đạo chân khí đánh vào trong cơ thể đối phương, vốn cho rằng chỉ là tạm thời cất giữ, làm sao nghe ý tứ của nữ hài, sẽ bị hấp thu?

Đây chính là Khổng sư năm này tháng nọ truyền thụ chương trình học lưu lại lạc ấn, năng lượng cường đại hay không không rõ ràng, nhưng đối với tu luyện cùng lý giải võ kỹ, tuyệt đối để cho người ta điên cuồng...

Từ Chư Tử bách gia tiêu phí vô số đại giới, cũng muốn cầm tới trong tay mình, liền có thể biết được. Quý giá như thế, thật có thể hấp thu... Chỗ tốt lớn, so với tấn cấp Cổ Thánh, chỉ sợ còn muốn kinh khủng!

- Hậu Thổ Kỳ Lân, là thú sủng Khổng sư đã từng thuần phục, càng là trận tâm trấn thủ một thế giới, cùng lạc ấn này nhất mạch tương thừa, máu của nó cùng Long Tê huyết mạch hoàn mỹ dung hợp, lạc ấn sẽ không phản kháng... Nên làm ngươi đã làm, có thể đạt tới thành tựu ra sao, liền xem bản thân hắn!

Lạc Nhược Hi cười nhạt một tiếng.

Thấy quả nhiên giống như hắn đoán, Trương Huyền nuốt ngụm nước bọt, yết hầu phát khô.

Khổng sư lưu lại ấn ký, đổi lại những người khác, khẳng định cúng bái, không dám có chút vượt qua, vị này ngược lại tốt, trực tiếp thiết kế, để Viên Đào thôn phệ... Suy nghĩ một chút cũng để người phát điên!

Trước đó còn tưởng rằng nàng có thể là cường giả của Chư Tử bách gia, hiện tại xem ra, khẳng định không có quan hệ. Nếu không tuyệt đối không thể làm như thế.

- Phun ra cho ta!

Giờ phút này, mấy người Nhan Tiết rốt cục rõ ràng chuyện gì xảy ra, từng cái tức sắp nổ.

Bọn họ phí hết tâm huyết, mục đích đúng là muốn mang đi đài cao cùng lạc ấn, nằm mơ cũng không nghĩ đến... Thế mà bị người nuốt!

Phần phật!

Nhan Tiết kìm nén không được, thân thể khẽ động, trường kiếm thẳng tắp đâm tới. Kiếm khí như rồng, không khí kêu khẽ. Thoạt nhìn tuổi còn trẻ, vậy mà giống như Trương Huyền, cũng lĩnh ngộ kiếm đạo chân giải, hơn nữa ít nhất hai loại!

- Hừ!

Thấy tên này vừa rồi bảo vệ Viên Đào, hiện tại ra tay, Trương Huyền nhíu mày, vỗ Long Cốt Thần Thương một cái, người đã hóa thành lưu tinh, xuất hiện ở sau lưng học sinh, cánh tay nâng lên, mũi thương ngang trời.

Vu Hồn đạt tới Tâm Huyết Lai Triều đại viên mãn, thực lực lần nữa tăng thêm, đối mặt Bất Hủ cảnh đại viên mãn cũng không hề rơi xuống hạ phong một chút nào.

Đinh đinh đinh đinh!

Mũi thương cùng mũi kiếm của đối phương liên tục đối đầu, phát ra thanh âm va chạm liên tiếp, sóng khí nghiền ép bốn phía, không gian chung quanh tựa hồ không chịu nổi, xuất hiện từng vết rách đen kịt.

- Trương Huyền, ngươi có biết bản thân đang làm cái gì hay không? Không có lạc ấn Khổng sư trấn áp, toàn bộ Khổng miếu mất đi lực lượng phong cấm, có khả năng xuất hiện thời không hỗn loạn, chúng ta sẽ vĩnh viễn lưu đày ở trong thời không thông đạo, không cách nào quay về hiện thực!

Hàm răng cắn chặt, Nhan Tiết một bên tấn công, một bên hét lớn.

- Nếu ngươi biết hậu quả, như vậy còn phái học trò ta tới cướp đoạt lạc ấn của Khổng sư?

Trương Huyền không nhúc nhích chút nào, vừa đánh vừa nói.

Đối phương xuất thủ cướp đoạt trước, bây giờ lại đẩy trách nhiệm lên đầu mình, chẳng lẽ Chư Tử bách gia không có chịu trách nhiệm như vậy?

- Chúng ta cướp đoạt, nhưng mà có mục đích khác...

Nhan Tiết lời còn chưa dứt, đột nhiên một cỗ khí tức cường đại cuốn tới, giống như thủy triều tập kích, công kích của hai người trong nháy mắt bị cắt đứt.

Sưu sưu sưu!

Hai người đồng thời bay ngược ra ngoài, thoát khỏi vòng chiến.

Thiên Đạo chân khí quay một vòng, thương thế khôi phục, Trương Huyền vội vàng đứng lên, nhìn lại trung tâm thủy triều, chỉ thấy lúc này Viên Đào đã cao hơn mười mét, đỉnh thiên lập địa, như một cự nhân.